Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Các trận đánh trên chiến trường An Giang- Hồi ký du kích Võ Văn Be

Các trận đánh trên chiến trường An Giang

Tôi tên thật là Võ Văn Be, sinh năm 1954. Tôi sinh ra và lớn lên tại 1 xã Biên Giới thuộc huyện Tri Tôn tỉnh An Giang. Tôi không phải là CCB nhưng tôi đã từng phục vụ trong du kích xã. Tôi xin kể lại tất cả những diễn biến ở địa phương tôi từ khi Khmer đỏ lên nắm quyền cho đến khi quân đội ta đánh sang giải phóng Campuchia. Vì là người miền Nam nên cách ăn nói và văn chương của tôi hơi bị khô cứng, mong các bạn thông cảm.

Gia đình tôi có tất cả 7 anh em toàn là con trai, tôi là người thứ 5, nếu theo cách gọi cũa người miền tây thì không có anh cả, chỉ có anh 2 lớn nhất rồi đến anh 3 anh 4 và đến tôi, cuối cùng là 3 người em trai nữa,
Anh 2 tôi là sỹ quan cũa chế độ VNCH đã chết năm 1973 ở Bạc Liêu do trên đường đi hành quân bằng xe oto bị trúng nguyên trái B40 cũa quân cách mạng, còn anh 3 và anh 4 tôi đều đi theo cách mạng, người thì đóng căn cứ ở trên Núi dài, người thì đóng căn cứ ở Đồi Tức Dụp, hiện nay là di tích lịch sử cấp quốc gia với tên gọi do người Mỹ đặt ra là ngọn đối 2 triệu đô la, vì ngày xưa Mỹ đã ném số lượng bom đạn trị giá 2 triệu đô la mà vẫn không thể nào đánh chiếm được ngọn đồi cũa quân ta,
Lúc đó tôi đang là sinh viên năm thứ 2 cũa Viện Đại Học Cần Thơ khoa Sư Phạm Toán, đến khoãn đầu tháng 4 năm 1975 thì tôi nhận được thư cũa gia đình gọi về quê gắp vì ông nội tôi qua đời, thế là tôi lên xe khách về quê và bắt đầu từ đó những giây phút kinh hoàng cũa chiến tranh biên giới tây nam bắt đầu đến với tôi và hơn 4 triệu đồng bào sát dọc tuyến biên giới trãi dài từ Hà Tiên đến Tây Ninh.
Khi về đến nhà tôi phụ tiếp gia đình mọi công việc ma chay cho ông nội, rồi sau khi đã chôn cất ông đàng hoàng thì lúc đó tôi mới có thời gian đi thăm bạn bè và bà con lối xóm, ngày xưa do điều kiện đi lại khó khăn, mặc dù từ nhà tôi đến cần thơ chỉ khoãn 130 km nhưng tôi rất ít có cơ hội được về thăm gia đình, khoãn nữa năm mới được về 1 lần, ở quê tôi cuộc sống vẫn bình thường như bao làng quê miền nam khác, không khí không khẫn trưỡng nhốn nháo như ở trên các thành phố lớn, nhưng tôi nhận ra được vẻ lo lắng hoang mang cũa mọi người. Ngày đó Mỹ Ngụy tuyên truyền xấu về cách mạng rất nhiều nên khi chiến sự ngoài Quân khu 1 quân khu 2 diển ra ác liệt thì người dân trong nam rất lo sợ, nhưng ở quê tôi đa số các gia đình đều có người thân đi theo cách mạng thì vui còn không hết làm gì phãi lo sợ cơ chứ, tôi mới tìm hiểu nguyên nhân thì ra mấy bữa trước ở cách đồng ngoài biên giới có 1 toán người Khmer qua bắt đi mấy người nông dân cũa mình đang cày ngoài đồng đem đi đâu không rõ, chuyện này từ xưa đến nay chưa bao giờ xãy ra, mấy bữa nay không ai dám ra đồng cày cáy gì hết, báo với lính biên phòng VNCH thì bọn họ đổ là bị quân cách mạng bắt đi chứ Khmer nào mà bắt làm gì, rồi cái đêm định mệnh cũng đến, đêm 15/4/1975 tứ là sau ngày tập đoàn phãn động Khmer đỏ tiến vào pnômpênh 1 ngày, đêm đó tôi đang ngũ bỗng nghe vô số tiếng động làm rung chuyển cả đất trời cả nhà tôi choàng tỉnh dậy, cứ tưỡng là quân cách mạng đánh và đồn biên phòng cũa quân VNCH nên cả nhà cũng chỉ chui xuống gầm giường mà trốn, từ khe hở cũa vách nhà tôi nhìn ra khoãn trống ngoài cách đồng biên giới, tôi thấy lấp lóa ánh sáng vô số cũa đạn đầu nòng bắng sáng cả 1 dãy dài rồi xa xa xen kẽ tiếng đạn nổ là tiếng Trô Trô, rồi đến sáng ra tôi nghe mội người nói là đêm đó chẵng biết lính Campuchia ở đâu rất đông tràn sang nhưng bị Đại Đội Biên Phòng cũa VNCH chặn lại kịp nên không tiến vào trong xóm dân cư được, thế rồi mọi chuyện cũng qua đi cho đến tận chiều ngày 30/4/1975, lúc đó thì hầu hết các địa phương trên cả nước đều đã được giải phóng nhưng ở quê tôi quân cách mạng vẫn chưa vào tiếp quản đồn biên phòng, tôi có 2 thằng bạn chơi chung từ nhõ đang làm lính biên phòng cho VNCH hiện đang đóng quân trong đồn biên phòng gần nhà tôi, chiều hôm đó tôi vào đồn biên phòng chơi với chúng nó, tôi hỏi sao chúng mầy không về nhà đi, giải phóng hết rồi còn ở đây là gì, chúng nó bảo là cũng tính về nhà rồi mà Đại Đội Trưỡng nói ở đây để đợi sáng mai mấy anh cán bộ cách mạng bên Ba Chúc qua rồi bàn giao tài liệu hết và đi học tập 1 buổi nữa mới được về, thế là chiều hôm đó tôi ở lại đồn biên phòng nhậu chia tay với chúng nó để sáng mai chúng nó lên đường đi học tập cải tạo, chúng nó đi lính VNCH thật chứ đa số anh em chúng nó toàn là người cũa cách mạng nên chuyện đi học tập cải tạo chúng nó chẳng sợ gì cả, ở quê tôi ngộ lắm các bác ạh, chuyện người chiến sỉ cách mạng và lính biên phòng VNCH ngồi ăn nhậu chung mâm với nhau là chuyện bình thường, ngoài chiến trường thì là kẻ thù, nhưng khi tập trung hợp mặt gia đình thì là anh em, chẵng ai trách ai cả chẵng qua là do thời thế đất nước lúc bấy giờ, đa số thanh niên đi lính VNCH đều bị ép quân dịch cả, chứ chẳng ai ham đi làm gì để gây thù chuốc oán với nhân dân xóm làng mình đâu, tụi nó cầm súng cho có lệ vậy chứ có đánh đấm gì nhìu đâu, gặp mấy ông cách mạng đi ngoài đồng thì bắng chỉ thiên lên trời vài phát cho mấy ổng tránh xa chổ khác mà đi thôi chứ toàn là bà con chòm xóm không ai nở đánh nhau làm gì, bản chất cũa người dân quê tôi là vậy đó, tính dân tộc anh em là trên hết, còn chuyện phe này phe kia chỉ là tượng trưng mà thôi.
Chiều hôm đó chúng nó đem ra tất cả những gì ngon nhất trong đồn ra đãi tôi, nào thì thịt hộp của Mỹ, khô nai Đà Lạt, rượu vang Pháp, toàn những thứ thượng hạng mà chỉ có quân VNCH mới được ưu ái như thế, sau chầu ăn nhậu no say thì chúng nó lại đàn hát vang trời, không khí giống như những người chiến thắng chứ không phải bị đánh bại, quả thật là như vậy các bác à, một khi nước nhà đã được thống nhất thì bất kỳ người Việt Nam nào mà không vui như ngày hội, chỉ có những tên phản bội quê hương đất nước chạy theo Mỹ thì mới nhục nhã thôi, còn bọn nó chỉ là những người lính quèn, mà chúng nó cũng là người Việt Nam, nên khi ngày hội của cả đất nước cả dân tộc thì cũng phải cho chúng nó vui lây chứ, thế rồi tôi cũng thiếp đi trong tiếng hát lời ca của bọn nó.
Đến khoảng 2h sáng cả đồn biên phòng bỗng giật mình thức dậy, vì có rất nhiều tiếng nổ xung quanh vang trời, tất cả choàng tỉnh hoảng loạn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra vì hôm qua đã có thông báo là sáng mai mấy anh Cách mạng mới qua bàn giao tài liệu mà giờ này ai lại bắn pháo ầm trời thế, chiến tranh đã chấm dứt rồi kia mà có ai chống cự gì nữa đâu mà phải đánh ghê thế. Bỗng thằng Thanh từ ngoài chốt chạy vào thông báo nó nói là quân Campuchia ở ngoài kia đang tràn vào đông lắm, thế là tất cả lấy súng ùa ra chốt hết tôi cũng loay hoay chẳng biết làm gì thì thằng Hùng bảo tôi cầm khẩu M16 chạy theo nó, nó và tôi leo lên tháp canh trong đồn, trên tháp canh có sẵn khẩu đại liên của Mỹ giá trên đó, khi vừa lên tới nó liền lên đạn rất nhanh, tôi liền hỏi nó, mày tính bắn thật à? Lỡ mấy ông Cách mạng dzô thì sao? Nó liền mắng tôi, sao mày ngu thế? Mấy ông Cách mạng ai lại la ầm lên trô ... trô như vậy, chắc chắn là bọn lính Pốt Đỏ (Khmer đỏ) canh ngay lúc bên mình chuyển giao chế độ, chính quyền còn yếu tràn qua ăn hôi kiếm bắt trâu bò chứ đâu, trước khi mày về là chúng nó tràn qua mấy lần vậy rồi, tôi chợt hiểu ra vấn đề vì nếu các anh Cách mạng vào bàn giao thì phải đi từ hướng núi nươc bên Ba Chúc qua chứ tại sao lại đi từ hường ngoài đồng biên giới vào mà còn là trô ... trô ầm lên thế kia để làm gì? Khi tôi đã hiểu ra vấn đề thì cũng là lúc ở ngoài chốt tiếng súng rộ lên, rồi thằng Hùng cũng kéo mấy loạt đạn bay xé gió về hướng phát ra tiếng trô ... trô đó.
Tôi thì có bao giờ bắn súng đâu thế là tôi dựng khẩu M16 xuống và đứng xem thằng Hùng bắn mà thôi, tôi hiểu tâm trạng của tụi nó lúc này, những giờ phút này đây tụi nó chiến đấu không cho phe nào cả, tụi nó chiến đấu để bảo vệ nhân dân Việt Nam dân tộc Việt Nam, xóm làng thân yêu của người Việt Nam, nơi có cha mẹ bà con dòng họ và cả người yêu của chúng nó, đơn giản vậy thôi.
Rồi tiếng đề pa đầu nòng của đạn cối cũng vang lên, thì ra là cối trong đồn bắn ra yểm trợ cho tụi ngoài chốt, thế là chỉ khoảng 30 phút sau kể từ khi cối bắn ra thì tiếng súng cả 2 bên đều im bặt, lúc đó cũng gần sáng tụi lính Pốt đỏ cũng rút hết, khi chúng nó đi ra đồng kiểm tra về báo lại thì có tất cả 36 xác lính Pốt nằm ngoài trận địa, thật là bất ngờ khi bên này chẳng ai bị thương tích gì cả chỉ có thằng Thanh bị trày 1 đường trên cánh tay chạy từ ngoài chốt về báo tin nhanh quá bị vướng hàng rào chuồng gà cài rách 1 tí thôi, đúng 7h sáng thì mấy anh Cách mạng cũng đến, đi vào đầu tiên chẳng ai xa lạ chính là anh Ba ruột của tôi, ổng hỏi bộ hôm qua lính Pốt đỏ cũng đánh bên đây nữa hả?
Thì ra là đêm qua bên xã kế bên xã tôi cũng bị bọn nó đánh qua, nhưng bên xã đó thì đã có mấy anh cán bộ Cách mạng vào tiếp quản rồi nhưng lực lượng rất mỏng chỉ cầm cự được thôi chứ không tiêu diệt được nhiều như Đồn Biên Phòng ở đây, thằng Thanh dắt anh Ba tôi ra xem xác tụi lính Pốt đỏ nằm đầy đồng, anh kêu tụi nó gom xác tụi lính Pốt lại chôn hết rồi theo anh lên Huyện học tập 1 ngày rồi thằng nào về nhà thằng náy hết, riêng thằng Thanh và thằng Hùng là người cùng xóm lý lịch không có gì đặc biệt xấu, nên theo anh làm du kích xã luôn tại vì khi đó lực lượng Cách mạng đang thiếu nhân sự rất nhiều, còn tôi thì anh không cho đi học nữa, anh nói là giải phóng rồi thầy cô giáo cũng phải đi học tập phương pháp giảng dạy lại hết rồi chứ không cho giảng dạy kiểu chế độ cũ nữa nên mày đi học cũng chẳng ai dạy đâu, ở nhà anh đưa vào làm kế toán xã luôn, khỏi đi đâu cho mệt khi nào có tổ chức trường mới thì anh cho đi học tiếp.
Tôi thì do đã được đào tạo 2 năm đại học sư phạm toán nên làm công việc kế toán xã cũng chẳng khó khăn gì, thằng Thanh và thằng Hùng cũng vậy, tụi nó chỉ cần học thêm cách sử dụng súng AK nữa là ok, và chốt du kích xã cũng gần Ủy Ban xã nên tôi và 2 thằng nó cũng hay qua lại nhậu nhẹt hoài, đặc biệt từ thời gian đó trở đi chúng tôi có thêm 1 người bạn mới, đó là thằng Trung người Bắc, quê nó ở tận Hải Phòng được điều về đồn Biên Phòng 945 trước kia là đồn biên phòng cũ cũa VNCH để lại, ngày đó lính biên phòng 100% toàn bộ đội ngoài Bắc vào cả.
Mỗi lần rãnh thằng Trung đều hay lại nhà tôi chơi, Mẹ tôi rất thương thằng Trung coi nó như con ruột vì nhìn nó giống hệt người anh 2 cũa tôi đi Sỹ quan VNCH đã chết, mỗi lần nó qua bà đều làm món cá lóc nướng Rôm cho mấy đứa tôi nhậu dĩ nhiên là không thể thiếu thằng Thanh với thằng Hùng rồi, và cứ mỗi lần như vậy Mẹ tôi lại đem những di ảnh của anh 2 ra cho thằng Trung xem, ảnh cũa anh tôi chụp thì đến cả trăm tắm, nhưng chỉ có 1 tắm duy nhất chụp lúc anh 2 tôi mặc đồ lễ phục khi tốt nghiệp Sỹ Quan ở Đà Lạt là giống thằng Trung nhất nên nó quyết định xin cho bằng được tắm ảnh đó làm kỹ niệm, dĩ nhiên là Mẹ tôi đồng ý ngay, vì Mẹ tôi rất thương Trung, thương vì nó ở xa tận ngoài Bắc đi bộ đội vào đây chiến đấu vất vã hết chiến tranh rồi mà vẫn không được về đoàn tụ gia đình phãi ở lại thêm mấy năm nữa để bảo vệ nhân dân xóm làng nơi biên giới, đến nổi nhà tôi chỉ có duy nhất cái máy nghe nhạc cũa Mỹ mà Cha tôi lên tận Sài Gòn mua về cách đây 2 năm để ở nhà cho cả xóm tối tối tụ hợp lại nghe Cải Lương mà bà cũng kêu nó đem vào Đồn cho anh em trong đó cùng nghe, dĩ nhiên là thằng Trung từ chối rồi, vì cái máy đó là thức ăn tin thần cũa cã xóm tôi mà, đến mỗi vụ thu hoạch lúa thì toàn quân trong Đồn Biên Phòng đều kéo ra gặt lúa tiếp dân, nhưng thằng Trung nó chỉ gặt tiếp mỗi nhà tôi mà thôi, vì lúc đó nhà tôi khá nhất xã nên mỗi lần như vậy Mẹ tôi đều cho thằng Trung cả mấy chục ký Cá Lóc đồng về cho anh em trong đơn vị ăn, tuy lâu lâu quân Miên đỏ vẫn hay bắng vu vơ qua biên giới nhưng thời kỳ đó nói chung là còn yên bình nên cuộc sống cũa nhân dân vẫn còn tương đối đỡ vất vã, mặc dù không bằng được lúc trước giãi phóng nhưng tình làng nghĩa xóm đậm đà hơn vì anh em không còn phãi tương tàn nhau nữa, rồi những ngày tháng yên bình cũng qua đi, cái thời khắc định mệnh cũng đến, cái thời khắc mà có lẽ đến mãi sau này tôi vẫn còn nhớ mãi, thời khắc mở ra 1 cuộc chiến mới với những mất mát đau thương vô bờ bến mà có lẽ chỉ những người từng sống và chiến đấu trên tuyến đầu biên giới lúc đó mới hiểu hết được nỗi kinh hoàng cũa nó, thời khắc Diệt Chủng.
Quay đi quay lại đã gần 2 năm kể từ ngày tôi vào làm kế toán cho xã, lúc đó tôi cũng chẵng còn hi vọng sẽ đi học tiếp nữa mà chỉ chăm chỉ vào công việc ở Ủy Ban và về nhà phụ giúp gia đình làm ruộng, cũng chẳng nghe anh 3 tôi nhắc gì đến chuyện học hành cũa tôi nữa, lúc đó anh 3 tôi cũng làm trong Ủy Ban xã, anh làm Bí Thư xã, thằng Thanh và Thằng Hùng cũng vẫn làm trong đội Du Kích xã và thằng Trung cũng chưa có giấy cho giãi ngũ. Mẹ tôi cũng đã hỏi cưới cho tôi 1 người ở xóm trên, em tên là Trinh nhỏ hơn tôi 2 tuổi, vẫn hay cùng mẹ chèo xuồng qua xóm tôi bán bánh Bông Lan, bánh Bò, tôi cũng hay qua nhà em chơi và Cha mẹ em rất quý mến tôi vì ở trong xã thì tôi là người được đi học cao nhất mặc dù tôi chưa có tắm bằng Đại Học nào cả chỉ học được có 2 năm rồi nghĩ về quê tới giờ, mỗi lúc rãnh tôi vẫn thường hay kéo 3 thằng bạn thân cũa tôi sang nhà em làm vài xị rựu đế với Cha em, dĩ nhiên các bạn cũng biết 3 thằng bạn thân cũa tôi là ai rồi, Hùng Thanh và Trung.
Chiều hôm đó khoãn giữa tháng 4 tức là còn khoãn 1 tuần nữa là đám cưới cũa tôi, sau khi xong xuôi công việc, ở Ủy ban có tổ chức cho anh em làm băng rôn khẩu hiệu để chào mừng kỹ niệm 2 năm đại thắng 30/4. Xong công việc anh em tổ chức nhậu ở tại cơ quan luôn, tôi tranh thủ chạy qua rũ thằng Trung và 2 thằng Hùng và Thanh, anh em đang ngồi nhậu tưng bừng thì tiếng pháo 105ly ở đâu bay tới xèo xèo rùi ầm ầm ngay hướng xóm trên, xóm trên thì sát với đường ranh giới, còn Ủy Ban xã cũa tôi thì cách đường ranh giới chưa đầy 1km nên cũng rất gần, tất cã nhốn nháo lên, thằng Trung thì chạy về đơn vị vì Đồn Biên Phòng sát cạnh Ủy Ban xã, còn thằng Thanh và Hùng cũng chạy về chốt dân quân tự vệ cũng cách Ủy Ban khoãn 500 mét, mấy anh công an xã cũng xách súng chạy ra chiến hào, tôi cũng chụp ngay khẩu k54 cũa anh 3 tôi, lúc đó anh ấy đã xĩn ngũ lúc nào rồi, tôi chạy theo công an xã ra chiến hào núp đó chờ xem tình hình thế nào, rồi tôi thấy thằng Hùng với thằng Thanh chạy qua chung với 2 anh em du kích xã nữa, tôi hỏi sao không ở bên chốt du kich mà chạy qua đây làm gì bên đây có công an xã bão vệ rồi, tụi nó nói là anh Quốc Trung đội trưỡng du kích kêu 4 thằng qua đây bảo vệ Ủy ban xã, thế rồi tất cả chúng tôi nằm im chờ xem tình hình, lạ thay đạn không bắng vào chúng tôi mà cứ nhè vào xóm trên mà bằng lữa đỏ cã xóm, tôi rất lo vì nhà cũa Trinh cũng ở xóm trên không biết em và gia đình có chạy về xóm dưới kịp hay không, nhà tôi lúc đó ở xóm dưới, khoãn 10p sau tôi thấy có 1 thanh niên chạy lại chổ chúng tối báo là Quân Miên tràn qua đông quá xóm trên chỉ có 8 tay súng du kích nhưng bị chết gần hết rồi kêu anh em Biên Phòng lên tiếp viện gắp, tôi là người đầu tiên xung phong chạy qua báo cho Đồn Biên phòng, khi tôi chay qua thì thấy anh em đã chuẫn bị sẵn hết rồi nhưng vẫn còn xung quanh Đồn chưa di chuyển quân lên, tôi la lên nói là du kích xóm trên chết hết rồi sao mấy anh chưa lên đó nữa. Ông Tập, Chỉ huy Đồn quát lớn mầy biết gì về quân sự mà nói, tôi im ngay, thằng Trung an ủi tôi, nó cấp trên nói đợi tụi Miên vào sâu khoãn 500m mới được đánh chứ nó chỉ pháo kích qua thôi đánh sao được, mình đâu được đánh sang đất nó đâu, tôi lũi thũi đi về trong lòng tôi ghét cái ông Tập đó lắm, du kích bên đó chết gần hết dân mình thì sắp bị Miên giết mà ỗng không chịu đưa lính lên gì hết, tôi về tới chổ anh em khoãn 5p sau thì nghe tiếng đạn nhọn bên hướng xóm trên rộ lên rồi tiếng la hét thất thanh cũa dân bên đó, thế rồi mãi 10p sau mới thấy lính trong đồn Biên Phòng di chuyển quân lên đi đầu là thằng Trung vì nó là lính trinh sát mà,  khi Lính Biên Phòng tiếp cận gần với xóm trên thì cũng là lúc đạn pháo 105 ly chuyễn làn bắng vào ủy ban xã và đồn biên phòng, khi tiếng súng cũa lính Biên Phòng rộ lên ở xóm trên thì pháo 105 ly lại chuyển làn về hướng xóm trên lại.
Lúc đó 1 suy nghĩ đen tối hẹp hồi trong tôi hiện lên, tôi kêu thằng Hùng với thằng Thanh và 2 anh em du kích xã nữa chạy về phía xóm dưới là nhà cũa tôi và nhà cũa 2 thằng nó, tôi nói với tụi nó là ở đây có công an xã lo rồi mà phía trước còn có Bộ Đội Biên Phòng nữa mình ở đây làm gì, 5 đứa mình chạy về nhà bảo vệ xóm mình lở tụi Miên nó đánh qua xóm mình thì sao, giống như xóm trên vậy bị đánh gần nữa tiếng mà Biên Phong mới lên, rồi tụi nó cũng nghe theo tôi vì nhà tụi nó cũng toàn ở xóm dưới gần nhà tôi mà thôi, thế là 5 thằng chạy thẳng về nhà mặc cho Ông Phó chủ tịch xã la um sùm bắt ở lại bảo vệ ủy Ban xã,
Đường khuya vắng trời tối đen như mực cả 5 thằng băng đồng chạy về, đang chạy thì đụng ngay 2 thằng Miên chắc là trinh sát đang bò vào xóm tôi, 5 thằng tôi chạy ngang hông cộng với tiếng đạn pháo vang trời nên tụi nó không nghe thấy, vì tụi nó mò vào gần sát mét sàn nhà bác 8 nên ánh đèn dầu trong nhà soi ra chúng tôi nhìn rõ 2 thằng nó, thế là khẩu k54 cũa tôi bắng đầu tiên, vì lúc trước tụi nó có dạy tôi cách bắng k54 và ak47 được 2 tháng rồi, 1 thằng lăn ra đất còn thằng kia nhóm dạy định chạy thì thằng Hùng cũng bồi luôn 1 loạt ak, nó cũng té ra mương luôn, thế là thu được 2 khẩu súng, và chiến công đầu tiên cũa tôi là diệt 1 thằng Miên Đỏ bằng 3 phát đạn k54, về tới xóm thì cả xóm đã chui xuống hầm hết rồi, thế là 5 thằng tôi phục ngay cái sàn xi măng sát bờ kênh để dành phơi lúa vì nếu tụi Miên muốn qua được xóm tôi chắc chắn phãi bơi qua kênh mà ngay chổ đó là nơi phục kích lý tưỡng nhất.
Đêm đó 5 anh em chúng tôi nằm im và quan sát khắp mặt kênh và khoảng đồng trống bên kia bờ kênh nhưng cũng chẳng thấy  thêm bóng dáng lính pot nào nữa hết, chắc có lẽ lúc này lực lượng cũa chúng chưa đông nên chỉ dồn sức đánh vào xóm trên mà thôi, 2 thằng trinh sát bị chúng tôi tiêu diệt chắc là chỉ lòn qua nắm tình hình hoặc là bắt cóc dân đem về khai thác,
Đến gần sáng khi tiếng súng cũng bớt phần ác liệt, thì tôi cũng thấy vài người dân trong sớm tôi cầm gậy cuốc xuổng len lén ra xem tình hình, chúng tôi cũng đi vòng vòng trong xóm để nói chuyện trao đổi với mọi người về tình hình đêm qua, sau khi trời đã sáng rõ thì tôi quyết định cùng 4 anh em du kích và thêm mấy người thanh niên khõe mạnh trong xóm (trong đó có cả 3 thằng em nhỏ cũa tôi) cùng men theo bờ ruộng lên xóm trên để xem xét tình hình và để giúp đở anh em Biên Phòng trên đó sau 1 đêm đánh nhau ác liệt với Pót, xóm trên có hết thẩy 18 nóc nhà thì khi đến nơi tôi thấy rõ chỉ còn khoãn 4 nóc nhà là còn nguyên vẹn, các anh Biên Phòng cũng đang đi lại tới lui trong xóm, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là 42 xác chết người dân được các anh Biên Phòng xếp lại thành hàng ngay ngắn, kế bên là xác cũa khoãn trên 1 chục thằng pót cũng được xếp ngay ngắn, phía bên ngoài đường ranh giới cách xóm khoãn 200m tôi đếm được khoãn gần 50 xác pót nữa, như vậy là có tổng cộng khoãn 50 tên pót bị diệt tại chổ, riêng bộ đội và cả du kích cũa ta hi sinh 12 người trong đó có 8 du kích và 4 Bộ Đội Biên Phòng, riêng thằng Trung bạn thân cũa tôi thì không bị sao cả nghe mấy anh trong đơn vị nói là nó đang ở bên kia biên giới để thám thính thêm tình hình địch, bỗng chốc tôi rùng mình, vì trong đóng xác chết cả xác cũa Cha mẹ Trinh, thể là tôi hoãng loạn chạy tìm xác Trinh, nhưng tìm mãi vẫn không gặp, tôi chạy loạn cả lên chạy hết đầu này đến đầu kia nhưng chỉ thấy toàn là xác cũa những người trong xóm trên chứ không hề thấy xác em Trinh cũa tôi đâu, khi tôi quay sang bên đám xác chết cũa tụi Pót thì 1 cảnh tượng kinh hoàng xãy ra trước mắt tôi, thằng Hùng nó đang cầm cây cuốc chẻ nát đầu cũa mấy xác pót, tôi và mấy anh em nữa chạy qua ôm cổ lôi nó ra nhưng lúc đó sức mạnh cũa nó thật là ghê gớm, nó gào thét và vùng ra cho bằng được nó đòi ôm súng 1 mình chạy qua bên kia biên giới để giết chết hết dân Campuchia. Thì ra trong những xác người dân xóm trên có xác cũa gia đình Chú ruột nó nữa, và đứa em nhõ con cũa ông chú nó mới 1 tuổi đầu bị bon pót xé ra làm đôi, nó rất thương thằng cu tí con cũa ông chú nó, mỗi lần theo tôi qua nhà Trinh chơi nó vần thường hay qua nhà chú nó đùa ngịch với thằng cu tí ấy, vậy mà giờ đây thằng cu tí đã thành 2 mãnh rời nhau, thương nó quá, nhưng tôi vẫn còn đang hoãng loạn vì tôi vẫn chưa tìm gặp được Trinh mặc dù xác Cha Mẹ em vẫn còn đang nằm đây, vậy thì em Trinh cũa tôi đã biến đâu mất rồi.
Rồi bất chợt trong tôi lóe lên 1 tia sáng nào đó và tôi hỏi các anh Bộ Đội, thế những người bị thương đâu hết rồi các anh? 1 anh dáng người cao to nói với tôi, những người dân bị thương đưa về trạm y tế xã  từ lúc gần sáng hết rồi, mà đâu cũng chĩ 2-3 người gì thôi, tụi nó giết hết rồi con ai nữa đâu, tôi lập tức chạy về trạm y tế xã, trên đường về tôi đi ngang qua đồn biên phòng tôi thấy bà con xóm tôi bu lại xem cái gì đông lắm, nhưng nó không làm tôi mấy quan tâm vì tâm trạng tôi bây giờ rất lo lắng, khi chạy đến nơi tôi gặp Trinh đang nằm trên giường bệnh, người em bê bết máu và băng trắng xóa cã 2 chân và 1 tay, em đang ngủ, tôi không dám kêu chỉ đứng cạnh bên khẽ nhìn, tôi hỏi cô y tá là tình trạng của em sao rồi, cô y tá hình như ở trên Huyện mới cử xuống lúc sáng nói là em bị gẫy 2 chân và 1 tay đã được nẹp tre và băng bó, mới vừa tiêm thuốc kháng sinh xong em đang ngủ, thế là tôi tranh thủ thời gian chạy về nhà để kêu mẹ nấu ít cháo cá lóc lên cho em khi nào thức ăn, trên đường về tôi vẫn đi ngang qua Đồn Biên Phòng lúc này tôi thấy mọi người bu càng đông xem cái gì đó, tôi cũng chen vào xem, chỗ gốc cây me ở giữa sân có 2 thằng lính Pốt đang bị trói như 2 con heo đứng kế bên là 3 anh Bộ Đội, tôi đi qua bên phòng trong thì thấy 1 thằng đang bị trói chặt trên ghế ngồi lấy lời khai, miệng nó phì phèo điếu thuốc mà chắc có ai mới châm cho nó vì 2 tay nó bị trói chặt rồi, vừa lúc đó Trung cũng về tới đơn vị, tôi hỏi Trung mấy thằng này sao mà mình bắt được nó hay vậy? Trung nói khi đánh vào trong xóm tụi nó chạy về biên giới hết nhưng có 1 bộ phận quân ta đánh bọc hậu từ biên giới tụi nó phục kích nên tụi nó chạy được vài trăm mét cũng bị tiêu diệt hết, còn 3 thằng này nó sợ quá trốn trong ống cống bị phát hiện bắt đem về đây không dám để ở ngoài sợ dân ức quá giết tụi nó thì không lấy được lời khai, 2 thằng bị trói ngoài kia là lính còn thằng ngồi trong đây là đại đội trưởng của quân địa phương bên huyện Kray-ven giáp ranh với xã tôi, tôi quay sang nhìn kỹ thì thấy thằng này quen quen có 1 bàn tay 6 ngón giống hệt thằng Sa-Rốt hay gánh ống tre đựng nước thốt nốt qua bên xóm tôi bán hàng ngày lúc tôi còn học ở trường làng, lúc trước tôi hay qua bên Phum của tụi nó bán lúa với Cha tôi cũng gặp nó, tôi liền hỏi nó: Phải mày không Rốt? Nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt, dạ bòng Bé phải không? Rồi như vậy là đúng rồi, thằng này ngày xưa gánh thốt nốt qua xóm tôi bán nhìn nó tội nghiệp lắm, tôi hay cho nó mấy cái bánh in mẹ tôi làm đổi lại nó cho tôi uống nước thốt nốt trừ, "Way Nghop Me mày Rốt à", rồi tôi lao vào túm cổ áo nó đánh túi bụi, thằng Trung ôm tôi ra còn anh Bộ Đội đang lấy lời khai nó thì kêu thằng Trung đuổi tôi ra ngoài, thằng Trung vừa lôi tôi ra tôi vừa chửi nó.  Ngày xưa mày qua xóm tao chơi tao tụi tao đối xử với mày như thế nào mà bây giờ mày kéo lính qua giết dân tao? mày mà còn mạng ra khỏi đất này thì tao sẽ làm con chó. Thế nhưng 1 điều rất bất ngờ các bạn à, thằng đó không những ra khỏi đất mình được mà bây giờ nó đang làm Đại Tá quân đội cách mạng Campuchia, hiện giờ nó có căn biệt thự to lắm ở Bên Kray-Ven đó các bạn, năm ngoái tôi sang bên đó chơi có nhậu với nó hết 1 lần, nó gặp tôi mừng lắm, thế mới biết chỉnh phủ mình nhân đạo thế nào.

Trở lại vấn đề, thằng Trung lôi tôi ra vừa lôi nó vừa an ủi, 3 thằng đó chỉ lấy lời khai vậy thôi rồi cũng giết à mày yên tâm về lo công việc đi nó không sống nổi đâu, tôi nghe vậy cũng hả giận rồi đi về, về đến nhà rồi tôi cặm cụi ngồi nấu nồi cháo và làm con cá lóc, mẹ tôi hỏi sao con đi đâu từ hôm qua đến giờ không về nhà? Tôi nói con đi đánh Pốt mẹ à. Mẹ tôi giận lắm, mẹ giận cũng phải thôi vì nhà có mấy anh em mà 1 người đi lính VNCH và chết trận còn 2 người đi theo Cách Mạng cũng đánh đấm túi bụi đến bây giờ tôi cũng đi đánh nhau thì mẹ tôi giận lắm, mẹ nói mai mốt giặc có qua nữa thì con ở nhà với mẹ, có mấy chú bộ đội với Du kích lo rồi đừng đi nữa con ơi, tôi nói với mẹ, nếu con không đi tiếp sức với mấy anh ấy thì lỡ chúng tràn qua được nhà mình cũng giết sạch mà thôi, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh huống chi con là thanh niên trai tráng sao lại làm ngơ hở mẹ? Rồi tôi cũng chăm chú vào công việc thịt con cá mặc cho mẹ nói ngồi than vãn cả buổi trời.
Sau khi nấu xong nồi cháo cá tôi cẩn thận để vào khay đem vào thăm Trinh, lúc đó trời cũng đã xế chiều rồi, khi tôi vào thì em đã tỉnh hẳn nhưng có vẽ vẫn còn rất bàng hoàng, tôi vừa đút cháo cho em vừa hỏi về tình hình đêm qua, em thều thào nói, lúc em đang nấu bánh dưới sàn nhà thì nghe tiếng pháo nổ to lắm, rồi nhà sập đè em vì em đang nấu Bánh dưới sàn, rồi em lịm đi trong giây lát, khoãn 5 phút sau em hồi tỉnh dậy thì nghe tiếng quân Pot la in ỏi khắp xóm, rồi cả tiếng la thất thanh cũa dân trong xóm, em thì bị đè dưới đống đổ nát cũa ngôi nhà không thể nào chui ra đc, em chỉ biết dùng mắt quan sát khắp nơi, rồi có 1 thằng pót quay đèn pin ngay em, em lập tức nhấm mắt lại giã chết nên nó bỏ đi, lúc đó em không dám mở mắt ra nữa cho đến khi bộ đội tìm thấy em trong đống đổ nát, tôi vừa đút cháo vừa an ủi em, dĩ nhiên là tôi không dám nói với em là Cha Mẹ em đã bị Pot giết hết rôi, tôi nói dối là 2 bác cũng bị thương như em nhưng đang nằm điều trị ở trên Huyện rồi, tôi ngồi bên em cho đến tối mịt thì có người chạy lại báo với tôi là về Ủy Ban gom hết hồ sơ tài chính cũa xã rút về tuyết sau hết vì có tin báo đêm nay pot sẽ đánh lớn, tôi lập tức chạy về Ủy Ban, ở đây không khí cũng đang rất khẩn trương, tôi gặp anh 3 tôi ở đó và hỏi anh thế còn dân mình thì di chuyển thế nào và còn trạm y tế nơi có những người bị thương, anh tôi nói là trạm y tế thì đã có xe cấp cứu cũa quân đội di chuyển rồi, còn người dân thì di chuyển tự túc nhưng chỉ đc đem những tài sản quý giá nhất thôi, mọi thứ đều phãi bỏ lại, sau khi dọn hết giấy tờ quan trong bỏ lên xe tải thì tôi cũng nhanh chân chạy về nhà phụ tiếp gia đình di tãn, khi về đến nhà thì mọi người đã đi hết rồi chỉ còn lại mấy thằng em tôi đang đứng hút thuốc nói chuyện với mấy anh du kich xã, tôi hỏi là sao chúng mầy chưa đi theo Cha mẹ nữa mà còn đứng đây, tụi nó nói là Cha Mẹ và thằng Út đã đi về Ba Chúc lánh tạm ở nhà người bà con rồi, 2 đứa em được bên du kích xã nhận vào gâp vì đang thiếu lực lượng, tôi hỏi thế 2 đứa mầy có biết bắng súng không mà vào du kích xã, tụi nó trã lời là chỉ làm nhiệm vụ hậu cần mà thôi, tôi cũng tạm yên tâm, rồi tôi quay lại Ủy Ban xem anh em di chuyển đồ đạc rồi chạy qua tram Y tế cũng vừa lúc đó có xe cũa Sư 330 xuống chở bệnh nhân đi lên tuyến Huyện, tôi xin đi theo Trinh nhưng các anh không cho nói là xe chỉ vận chuyển đồ đạc và bệnh nhân trạm y tế mà thôi, thế là tôi lại quay về Ủy Ban xách chiếc xe honda 67 chạy về hướng Ba Chúc xem tình hình Cha Mẹ tôi thế nào, từ xã tôi qua Ba Chúc cũng khoãn chừng 4 km trên đường đi tôi thấy xe bộ đội chạy ngược lại rất đông, có kéo theo cả pháo và có 2-3 xe thiết giáp M113 nữa, tôi hỏi thì biết được là 1 tiểu đoàn trực thuộc Sư đoàn 330 có nhiệm vụ chăn địch ở hướng Vĩnh Gia - Lạc Quới.
Bộ đội đóng chốt ở tuyến trước chúng tôi đống ở tuyến sau xen kẽ chứ không phãi thẳng hàng, giống như chữ V dậy đó bộ đội ở tuyến trên tản ra 2 bên chúng tôi là đáy cũa chữ V, mục đích là dụ cho địch vào sâu rồi du kích sẽ đánh cầm chân còn Bộ đội 2 bên sẽ tạo 2 gọng kìm đánh tạt sường bọn pót, nào ngờ chúng quá đông và trãi ra diện rộng, chắc chắn là trên 1000 quân và có thể gần 2000 quân, tôi thấy chúng lố nhố chạy như kiến, bộ đội ta thì rút về chúng tôi bắng thẳng cầm chân bọn chúng để bộ đội 2 bên tạt sường nhưng bộ đội không tạt sườn mà rút chạy thẳng về nên chúng tôi cũng chạy theo, vậy đó.
Bảy Núi gồm các dãy núi không liên tục quần tụ xung quanh 1 vùng đồng bằng châu thổ phía tây Tứ Giác Long Xuyên, ngày xưa khi ĐBSCL còn ngập chìm trong biển thì 7 ngọn núi đó là 7 hòn đảo, vì sau này ở dưới chân 7 ngọn núi đó người ta phát hiện rất nhiều vỏ sò và các hóa thạch của san hô, núi bao gồm:
Cao nhất là Núi Cấm ( Thiên Cấm Sơn) nơi có đặt tượng phật Di Lạc lớn nhất Đông Nam Á nằm trong địa phận Huyện Tịnh Biên.
Dài nhất và có diện tích rộng nhất là Núi Dài ( Ngọa Long Sơn ) thời chiến tranh chống Mỹ là khu Tỉnh Ủy của Tỉnh, thuộc địa phận Huyện Tri Tôn.
Núi Cô Tô ( Phượng Hoàng Sơn ) bao quanh Thị Trấn Tri Tôn nơi tôi đang sống, nơi có ngọn đồi Tức Dụp được liệt vào di tích lịch sử cấp quốc gia với khu căn cứ địa Cách mạng thời kháng chiến chống Mỹ, nhà tôi ( vovanbe ) nằm ngay dưới chân núi.
Núi Nước ( Thủy Đài Sơn ) nằm gọn trong xã Ba Chúc Huyện Tri Tôn, được gọi là Thủy Đài Sơn vì ngày xưa mỗi khi đến mùa nước nổi là đồng ruộng xung quanh ngập chìm trong biển nước chỉ còn trơ lại ngọn núi nhìn như 1 hòn đảo, chính ngọn núi đó biết bao đồng bào Ba Chúc đã bị Pon Pot sát hại dã man.
Núi Két ( Anh Vũ Sơn ) thuộc địa phận Huyện Tịnh Biên do có mỏm đá trên đỉnh núi giống hình đầu con Két
Núi Tượng ( Liên Hoa Sơn ) Thuộc địa phận Huyện Tịnh Biên, người dân quê tôi hay gọi là núi Voi
Núi Dài Năm Giếng ( Ngũ Hồ Sơn ) thuộc địa phận Huyện Tịnh Biên.
Xen kẽ các núi là đồng bằng nhỏ và hẹp đất đai ít phì nhiêu nên chỉ có thể trồng lúa 1 vụ, mùa khô nhìn ra đồng giống hệt hoang mạc, bây giờ do kỹ thuật canh tác tốt nên có thể trồng được lúa 2 vụ, các bạn có dịp đến thị trấn Tri Tôn chơi sẽ thấy xung quanh toàn là Núi giống như lòng chảo Điện Biên Phủ vậy,
Ngày xưa mỗi lần đi xa khi về đến đoạn nào mà nhìn thấy các dãy Núi chạy dài là tôi lại mừng vì biết sắp về đến nhà mình rồi, vì ở đồng bằng sông Cửu Long toàn là đồng bằng châu thổ không à.
Ngoài ra ở An Giang còn có Núi Phú Cường Huyện Tịnh Biên, Núi Sam Thị Xã Châu Đốc, Núi Sập Huyện Thoại Sơn, nhưng các núi đó không thuộc quần Tụ của Thất Sơn nên không liệt kê vào chung với 7 ngọn thất sơn được.
Sau khi thu dọn chiến trường thì kết quả như sau, 157 xác Pốt được tìm thấy, bên ta do có tin báo và đã chuẩn bị từ trước nên thiệt hại không đáng kể 1 xe M113 bị bắn cháy chết cả tổ lái, 37 chiến sỹ đã mãi mãi nằm lại quê Hương An Giang, đa phần anh em đều là người Bắc, 1 du kích xã bị thương là thằng Thanh bạn tôi.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là đêm qua trên toàn tuyến biên giới của xã tôi không 1 người dân nào bị giết, còn ở những nơi khác thì tôi không biết vì khi đó quân địch tập trung đánh toàn tuyến biên giới tỉnh An Giang, tôi nghe nói trong xã Vĩnh Gia giáp ranh với xã Lạc Quới của tôi dân di tản do đường xá không thuận tiện cộng với xa xôi nên đã bị quân địch kéo qua tàn sát, thương vong bao nhiêu thì tôi không nắm rõ nhưng chắc cũng không nhiều vì đã có cảnh giác từ trước.
Trưa hôm đó sau khi cùng anh em và bà con củng cố lại hầm hào phòng thủ thì tôi nhận được lệnh về ngay Ủy Ban Xã Lạc Quới dã chiến, đặt tạm bợ tại ngôi trường tiểu học thuộc xã Ba Chúc sâu trong nội địa dưới chân núi Nước, ngôi trường đó ngày nay cách Nhà Mồ Ba Chúc không xa lắm. Tôi về Ủy Ban anh Ba tôi liền hỏi; sao hôm qua trốn đi đâu cả đêm, tôi nói em đi theo Du kích xem đánh nhau mà thật sự lúc đó tôi cũng sợ anh Ba tôi lắm nên không dám nói là mình đi đánh nhau với Pốt. Tôi bàn với anh cho tôi chuyển sang du kích xã vì ở đó lực lượng còn mỏng, không ngờ anh tôi đồng ý ngay vì các anh em tôi từ xưa đến giờ rất có tinh thần thượng võ, 3 người anh lớn đều tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ tuy khác chiến tuyến, chỉ có tôi do được đi học xa nên không bị kéo vào cuộc chiến, giờ đây là lúc tôi và các em tôi được thử sức với chiến tranh, anh Ba liền kêu anh cán bộ quân sự xã viết giấy vào đơn vị Du Kích cho tôi và 2 thằng em kế của tôi luôn 1 lượt, còn thằng Út thì do còn nhỏ tuổi nên anh không cho vào. Tôi cầm tờ giấy mừng rỡ chạy về báo tin với anh em về đến Xã đội du kích tôi nộp ngay cho anh Huy, lúc đó là xã đội phó của xã, rồi tôi thông báo với 2 thằng em tôi, tụi nó cũng ở gần đó đang tiếp anh em du kích phân loại súng đạn để nộp lên cho Huyện Đội. 2 thằng nó mừng lắm và cảm ơn tôi rối rít tôi nói là ơn nghĩa gì, tao xin có 1 mình tao thôi ai ngờ anh Ba cho 2 thằng mày vào luôn chứ tao có xin cho 2 thằng mày đâu, có cám ơn thì cám ơn anh Ba kìa. Rồi 3 anh em tôi đi chọn súng, vì súng tịch thu được rất nhiều nên ai muốn chọn cây nào thì chọn khỏi cần đợi, tụi nó chụp ngay 2 cây AK bán xếp rất đẹp, còn tôi thì lựa hoài chẳng được cây nào vì cây nào cũng móp méo tùm lum, tôi thì ốm yếu mà cầm AK bán gỗ thì nặng quá khi di chuyển, thế là tôi hỏi anh Huy M16 còn cây nào không? anh Huy chỉ trong tủ có 2 cây và khoảng 70 viên đạn khi nào bắn hết đạn thì phải qua xài AK vì đạn M16 còn có bây nhiêu đó à. Thế là tôi vui vẻ đi lấy súng và đạn ngồi lau lại cho thật bóng, từ bấy giờ hộ khẩu tôi là ở xã đội chứ không còn ở Ủy Ban xã nữa, như vậy là đội quân du kích xã đã tăng lên 18 người.
Đến chiều chúng nó dọn lên 5 con Cá Lóc mỗi con khoảng gần 2 ký để nhậu mừng 3 anh em tôi vào xã đội, nói thật là nếu chúng tôi không vào xã đội thì ngày nào tụi nó hỏng ăn mừng bằng rượu đế, cái máu nhậu hình như nó đã ăn sâu vào trong huyết quản của người Miền Tây rồi, ngày nào mà không nhậu là sáng sớm thức dậy tay chân rung rung làm việc không được.

Thế là mâm nhậu có tổng cộng 15 thằng vì 3 thằng còn lại ăn cơm xong uống được vài ly đã phải xách súng ra ngoài chốt gác vì tới lượt tụi nó, 15 thằng 5 con các lóc như vậy là 3 thằng ăn 1 con mà cá lóc gần 2 ký 1 con thì ăn trừ cơm luôn, nhậu đến khoảng 7h tối thì tụi nó xỉn đi ngủ gần hết còn lại 6 thằng ngồi nhâm nhi, tôi buồn tiểu quá nên đứng dậy đi tiểu, đang đứng ngoài gốc cây tiểu thì nghe 1 cái ầm rồi thấy 3 anh em bò lăn kêu la um xùm, 2 anh em du kích nằm bất động, thì ra tụi nó bị pháo Dùi bắn gần mâm nhậu 2 anh em hy sinh tại chỗ 3 anh em khác bị thương trong đó có 2 anh em mặt bị nám khối đen xì sặc sụa bò kêu cứu, tụi nó ngủ trong nhà chạy ra kéo cả 5 anh em du kích vào nhưng 2 người đã tắt thở, tôi hoảng quá tiểu ướt hết cả quần mà không hay, trong 3 người bị thương có thằng em thứ 7 của tôi, may là thằng Thanh đang bị thương nằm băng bó bên trạm xá chứ có nó nhậu là nó chết chắc vì thằng đó nổi tiếng uống rượu không biết say thế nào nó cũng ngồi tới cùng.
Sau trái pháo đó không thấy chúng nó bắn qua trái nào nữa, chắc chúng nó mới kéo Pháo Dùi ra thử đạn để thông nòng ai ngờ quất một cái chính xác quá trời, tôi tiếp tụi nó khiên 3 người lên xe lôi kéo qua trạm xá, thằng em tôi đúng xui luôn mới vào du kích chưa bắn được viên đạn nào đã nằm trạm xá, nhưng dù sao nó cũng còn may mắn hơn mấy chục người dân ở xóm trên bị giết gần hết cả xóm.
Lúc đó đầu óc tôi rối bời, em Trinh của tôi đã chuyển lên Bệnh Viện Huyện tôi chưa có dịp để đi thăm mà nay lại dính thêm thằng em tôi và mấy đồng đội phải nằm viện và hi sinh nữa, đầu óc tôi cứ rối bời, khoảng nữa tiếng sau tiếng kẻng báo động toàn xã vang lên, quân địch lại tràn qua, tôi vội vã cùng 4 người đồng đội đi chung nữa để chở 3 người vào trạm xá lập tức quay về đơn vị.
Khi về tới đơn vị đã thấy anh em chạy ra chốt hết rồi chỉ còn xác 2 anh em du kích mới hy sinh lúc nãy nằm trong xã đội mà thôi, 5 thằng tôi chạy ra chốt hết, pháo địch vẫn bắn qua ầm ầm nhưng chúng bắn vào hướng đồn Biên Phòng chứ không bắn vào hướng chúng tôi, pháo bắn 1 lúc thật lâu nhưng vẫn không thấy tên địch nào chạy qua hết, xin nói thêm là Đại đội Biên Phòng đóng chốt ngay trước đồn Biên Phòng bên cánh trái chúng tôi còn bên cách phải là 1 đại đội thuộc tiểu đoàn của Sư 330 mà lâu lắm rồi tôi cũng quên mất tên đơn vị đó, họ chỉ đóng quân khoảng nửa tháng rồi rút đi, còn chốt du kích nằm ngay kẽ giữa của Biên Phòng và Bộ đội. Cũng là hơi mỏng, nhất là chỉ có vẻn vẹn 12 tay súng vì 2 người đã hy sinh và 4 anh em khác đang nằm tại trạm xá tính luôn thằng Thanh nằm từ sáng đến giờ. Trong 12 tay súng đó cũng chỉ có 11 tay súng gọi là biết bắn, còn lại thằng em kế tôi nó chưa bắng súng lần nào do chiến tranh nên đưa vào chiến đấu luôn chứ chưa kịp huấn luyện, anh em cũng đã chỉ nó cách lên đạn và tháo lắp súng lúc chiều rồi, nó và thằng Hùng nằm cạnh tôi, 3 thằng cùng 9 anh em còn lại đang căng mắt ra quan sát lúc đó pháo đang bắn bên chốt Biên Phòng ầm ầm thì đột nhiên ngoài bờ kênh trước mặt cách chúng tôi khoảng gần 200 mét, tôi thấy có mấy cái đầu lú lên quan sát rồi bọn chúng ở đâu dưới kênh bò lên rất đông, khỏi cần đợi lệnh, cây đại liên và 2 khẩu B40 được Huyện đội tăng cường lúc sáng đã phát hỏa, rồi chợt ở phía bờ kênh cả chục cây B40 bắn về phía chúng tôi, (lúc đó hỏa lực B40 của Pốt rất mạnh, mạnh hơn cả hỏa lực B40 của bộ đội chính quy mình nữa) thế là mạnh thằng nào thằng nấy đều núp đầu xuống sát chiến hào, mà có ló đầu lên bắn cũng chẳng tác dụng vì bọn Pốt lợi dụng bờ kênh để làm chiến hào tự nhiên, không biết chúng bơi qua kênh lúc nào nữa, chúng tôi bắt đâu lo lắng nếu cứ áp đầu xuống thế này thì chúng di chuyển lên sao mà bắn được thế là cách duy nhất là bắn lựu đạn, chúng tôi lấy 2 chùm dây thung đã thắt từ sáng cho 2 thằng chịu 2 đầu còn 1 thằng cầm lựu đạn áp vào giữa dùng 2 tay kéo căng ra 1 thằng thì rút chốt thế là lựu đạn bay vèo vèo về phía bở kênh, còn những thằng còn lại thì lú 2 con mắt lên quan sát quân địch di chuyển để báo anh em bắn lựu đạn cho chính xác, vì lúc sáng anh em mới nhận được 80 quả lựu đạn ở trên Huyện Đội cấp cho, bắn được chừng 20 quả thì không thấy bọn chúng bắn B40 nữa, rồi bất chợt tiếng súng rộ lên ở 2 cánh của Bộ Đội F330 và Biên Phòng, rồi bọn ở trước mặt chúng tôi cũng nổ súng, phía xa bên bờ kênh bên kia có 2 chiếc M113 lù lù chạy tới định lội kênh chạy qua đánh chúng tôi, chúng tôi cảm thấy tình thế rất nguy cấp vì nếu để M113 chúng xuống kênh thì không thấy mà bắn, mà để chúng trèo lên được bờ bên đây thì chỉ còn cách chúng tôi khoảng 200m lúc đó xem như toi, bên chúng tôi chỉ có 2 cây B40 mà xạ thủ thì bắn dở ẹc vì từ đó giờ tới toàn bắn AK không, thế là lựu đạn cứ bắn để ghìm chân bọn lính bộ binh Pốt, chúng tôi có B40 còn được 6 viên cũng ráng bắn với sang bờ bên kia để cầu may có trúng được chiếc nào không, cả 6 viên đều bắn trượt, thế là M113 của chúng cứ tiến thẳng lên phía chúng tôi, chúng lội qua kênh và bò lên, lúc này hoảng quá rồi nên cứ ném lựu đạn thoải mái mà không thằng nào bắn súng nữa hết, 12 thằng mặc sức mà gồng hết sức ném. Bỗng đột nhiên 1 chiếc M113 khi còn cách chúng tôi khoảng 150 mét tự nhiên nó ngừng lại, thì ra có trái lựu đạn thằng nào bắn dây thun khéo quá trúng ngay bánh xích làm nó bị kẹt xích không lên được nữa bây giờ chỉ còn 1 chiếc mà ném hoài nó vẫn lên hoài, lựu đạn thì còn được vài trái thế là anh em quyết định đợi nó vào thật gần khoảng còn 20 mét thì gom hết lựu đạn mà dồn vào nó, thế là khi nó vào mới được khoảng 30 mét thì tụi này hoảng quá ném tất tần tật, xong men theo đường hào chạy về trạm du kích hết, vì ngoài sau cây tràm nhiều M113 khó qua, chạy về trạm du kích thì cũng vừa lúc đó bộ đội ở đâu cũng vừa đến tiếp viện rất đông, hỏi ra thì mới biết mấy anh bên sư 330 qua tiếp viện, thế là lại nằm trong chiến hào trước trạm du kích chặn chúng lại, chiếc M113 vừa lú ra khỏi mấy cây tràm thì xạ thủ B40 của F330 bắn liền 3 phát về phía nó, đúng là lính chính quy bắn B40 có khác, sau 3 trái B40 đó chiếc M113 bốc cháy dữ dội, rồi từ phía sau ở đâu kéo ra cả gần chục chiếc T54, lúc chiều chúng tôi không hề thấy chiếc nào của quân mình bỗng ùa ga phóng lên, T54 tiến qua chúng tôi khoảng 100 mét thì nghe tiếng bòm bòm ở bờ kênh, thì ra bọn Pốt gặp 10 chiếc T54 sợ quá phóng xuống kênh chạy hết, chúng tôi mừng quá cùng các anh bộ đội F330 chạy theo sau T54, đến gần bờ kênh khoảng 50 mét thì T54 không chạy nữa mà dừng lại chĩa pháo xuống lòng kênh mà bắn, còn 12,7ly trên xe thì canh thằng Pốt nào lú đầu lên bờ kênh bên kia mà xã đạn.
Đánh nhau mà khỏe như vậy chỉ cần đợi chúng lú đầu lên mà bắn thì có sướng không chứ, còn bọn chết nhát bơi qua kênh rồi mà không dám trèo lên bờ chạy thì cũng bị pháo 100 trên xe luộc sạch, bọn tôi có thằng rảnh đến nổi leo lên xe T54 mà đút thuốc lá cho Bộ đội đang bắn 12,7ly hút nữa chứ, chúng ta đang thế rượt, bọn chúng thì chỉ cắm đầu chạy thục mạng thội, bộ binh mà gặp T54 thì còn gì cửa, núp sau T54 xem các anh ấy bắn đã rồi tôi cũng cầm cây M16 bắn thử, vì lúc nãy tôi lo chịu 1 đầu dây thun cho bọn nó bắn lựu đạn chứ có bắn được viên nào đâu.
Công nhận M16 nhẹ mà bắn thì chuẩn xác thật tôi cứ điểm xạ phát 1 đường đạn bay thẳng tắp không xe dịch tí nào, tôi cứ đợi lúc pháo T54 nổ sáng lên là xem rõ bọn chúng mới bắn, khoảng 1 lát sau thì có lẽ chúng đã chết sạch, anh em chúng tôi mới tiến sát bờ kênh bắn B40 vào mấy bụi tre bên kia bờ kênh để cho nó cháy sáng lên quan sát cho rõ xem còn thằng nào trốn nữa không, mấy bụi tre cháy sáng rọi xuống dòng kênh 1 cảnh tượng khủng khiếp, nước kênh đỏ ngầu 1 màu máu, bên kia bờ kênh xác địch bị 12,7ly băm nát bét, xa xa trên cách đồng bên kia bở kênh xác địch cũng ngổn ngang.
Tôi không thể ngờ từ thế bị rượt chạy mà khi có sự xuất hiện của T54 thì tình thế thay đổi 360 độ, tôi nghĩ nếu có thằng nào chạy thoát được thì cũng thân tàn ma dại đầu óc điên đảo không dám lết qua đất mình nữa đâu, bị T54  dàn hàng rượt mà lại bị thêm con Kênh Vĩnh tế chặn đầu thì đến bố nó cũng chết chắc.
“Xã tôi là xã giáp ranh giới, xã Ba Chúc thì nằm sâu trong nội địa, bọn chúng muốn sang chiếm Ba Chúc thì phãi đi ngang qua xã tôi, nhưng từ đầu cuộc chiến đến khi kết thúc, tổng cộng 3 xã giáp ranh giới là Vĩnh Gia - Lạc Quới - An Nông chỉ chết khoãn chưa tới 200 dân, trong khi xã Ba Chúc nằm sát trong nội địa mà chết hơn 3000 dân các bạn có thấy vô lý không,
Đơn giãn thôi, vì khi đó đa số người dân xã Ba Chúc theo đạo Hiếu Nghĩa, người ta rất mê tín, Nhà nước mình cho xe tãi vào đến tận xã di chuyển đồ đạc và người đi ra ngoài Thị Trấn Tri Tôn lánh nạn trước khi chúng tràn qua 3 ngày lận. Nhưng có 1 số người Mê tín ngoan cố không chịu đi, sợ mất đất, cứ nghĩ là vào chùa lánh nạn thì chúng sẽ không dám giết người trước mặt phật tổ. Có ngờ đâu gặp ngay Khmer đỏ chúng có chừa ai, giết hết, dắt ra ngoài cầu sắt Vĩnh Thông là ranh giới giữa 2 xã Ba Chúc và Lạc Quới chặt đầu ngoài đó. Khi chúng chiếm được xã Lạc Quới rồi chỉ còn cách cây cầu sắt Vĩnh Thông nữa là tràn vào Ba Chúc rồi, chúng tôi và các anh bộ đội ráng cầm cự ngoài đó đúng 2 ngày 2 đêm rồi cho người chạy về xã phát loa thông báo kêu bà con di tãn gắp vì Khmer đỏ đang tấn công rất mạnh, quân ta có thể thất trận bất cứ lúc nào, vậy mà cũng còn những người ngoan cố ở lại, khi chúng đánh rát quá không chịu nổi nữa chúng tôi rút đi khi chạy ngang chùa gặp rất đông người dân trốn trong đó kêu gọi năn nỉ họ chạy theo mà chỉ 1 số thôi còn đa số vẫn ngoan cố ở lại, tôi muốn phát điên với họ. Khi Ba Chúc thất thủ chúng tôi rút về tập trung tại Huyện Đội ở Thi Trấn Tri Tôn chờ quân tiếp viện trên quân khu 9 xuống để phãn công, chỉ 1 buổi chiều là anh em xuống tới hết rồi nhưng không dám đánh lại không phãi vì sợ chúng mà phải đợi các nơi khác trên toàn tuyến biên giới Viêt - Cam đồng loạt đánh qua theo lịch đã hẹn của trên cấp Chiến Dịch, trong khoãn thời gian đó tôi có gặp 1 số bà con Ba Chúc chạy nạn lên Tri Tôn hỏi tôi số bà con không chịu đi sao rồi có chạy kịp không, tôi lắc đầu nói là chờ về gom xác hết đi, năn nĩ đi không chịu đi. Khi chúng tôi rút đi tình thế đã rất gắp, nếu còn đủ thời gian ở lại ngồi giãn giải cho họ hiểu thì chúng tôi đã làm.Dân ở lại quá đông, lực lượng quân đội không thể cưỡng chế hết vì họ trốn rất nhiều chổ từ hang đá đến chùa chiền, và ngay cả trong nhà họ. Trước đó 1 ngày khi thấy không thể cầm cự lâu hơn nữa chúng tôi đã cho người về tuyến sau vào Ủy Ban xã phát loa kêu gọi nhân dân đi vì sự dã man cũa Khmer đỏ nhưng họ vẫn không đi. Trước đó 3 ngày trên Tỉnh cho xe Tãi xuống rất đông và phát loa kêu gọi họ di chuyển đến vùng kinh tế mới sâu trong nội địa dựng lều ở tạm, nhà nước sẽ cấp phát lương thực thuốc men đầy đủ. Tóm tắt lại đã làm hết sức có thể làm nhưng vẫn còn 1 bộ phận ở lại, chúng tôi đành chấp nhận sự thật”.
Sau cái đêm chiến thắng mà ở mỗi con người đều trong tất cả 12 anh em chúng tôi lúc đó là, cảm giác thất trận ê chề lúc đầu và cảm giác của niềm vui chiến thắng về cuối trận. Sau trận đánh dù mệt mỗi và trời vẫn còn tối cộng thêm đã có 1 lực lượng Bộ Đội chủ lực hổ trợ chúng tôi giữ chốt nhưng chẳng anh em nào ngũ được cả, tất cả đều say sưa kể chuyện về trận đánh cho đến sáng, thằng này trách thằng kia sao rút chốt lựu đạn mấy giây rồi mà còn chưa chịu bắng, thằng thì trách mấy ông bắng B40 sao chẳng trúng xe M113 được trái nào.
Lúc trời sáng anh em cùng các anh Bộ Đội ra thu dọn chiến trường, quân địch chết cũng khoãn 60 tên thôi nhưng do chúng tập trung ở 1 diện tích nhõ nên nhìn xác địch thấy ngỗn ngang, chúng tôi đi thu gôm vũ khí, bỗng thằng Hùng la to lên, tôi chạy lại chổ nó thì thấy nó đang cầm 1 khẩu súng nhắm của Mỹ, nó mới lụm được trên xác 1 thằng Pót, tôi hỏi nó bộ súng đó bắng êm lắm sao mà mừng thế, nó nói súng nhắm Mỹ là sở trường cũa nó, lúc còn đi lính VNCH nó vẫn hay bắng súng này nhưng khi về làm du kích xã không có loại súng đó nữa, bây h nó lụm được 1 cây xem như là tuyệt lắm rồi, nó đem giấu khẩu súng và túi đạn riêng để dành xài không nộp cho Huyện Đội.
Đến chiều nó kêu tôi đi theo để nó bắng súng nhắm thử cho tôi xem, 2 thằng đi ra cánh đồng ngoài sau Trạm du kích xã, cách đó xa xa khoãn  300m có đàn cò đang ăn lúa, nó hỏi tôi muốn bắng con nào, tôi nói là con nào không được miễn là mập mập được rồi, nó đưa súng lên ngắm 1 lúc khoãn 20 giây rồi pằng 1 cái tôi thấy đàn cò bay hết chẳng có con nào chết cả, tôi cười và chọc quê nó, nhưng nó không nói gì cứ đi thẳng ra đó 1 lúc sau xách về 1 con cò thật là Mập, con Cò bị bắng gãy cổ lúc chết không giãy được mà nằm rạp xuống góc lúa nên tôi không thây, lúc đó tôi mới biết nó là xạ thủ súng nhắm chuyên nghiệp.
Đêm đến chúng tôi cử người canh gác và cử vài anh em lên thăm sức khỏe của mấy anh em nằm trên Trạm Xá, lên tới nơi thì chỉ còn thằng Thanh nằm trên đó, mấy đứa kia bị thương nặng hơn nên được xe chuyển lên Huyện hết rồi, tôi múc chén Cháo cò mới nấu lúc chiều do thằng Hùng Bắng súng ngắm và chính tay nó vặt lông nấu cho thằng Thanh ăn, thằng Thanh chỉ bị thương nhẹ ở phần mềm trên cách tay nên nó vừa ngồi trên võng ăn cháo vừa nói chuyện với chúng tôi. Đang nói chuyện thì thằng Trung lại, tôi hỏi sao không ở đơn vị mà rãnh đi chơi vậy, nó nói là xếp kêu đi trinh sát nắm tình hình chung trong xã, sẵn tiện gặp chúng tôi ghé qua chơi, thế là đủ 4 anh em.
Thằng Thanh mặc dù tay còn băng bột trắng xóa mà vẫn đề nghị mua vài xị rựu đế uống lai rai cho vui, tôi biết nó ghiền rựu lắm rồi, mấy ngày nằm trên trạm xá có được uống miếng nào đâu nên gặp đủ mặt anh em là nó lại đòi uống, tôi nói là dân chạy nạn hết rồi ai mà bán rựu cho mầy uống, có ở Trạm Du kích còn 1 can 30 lít kìa, khi nào mầy lành vết thưong về đó tao ưu tiên cho riêng mầy 5 lít uống xong còn dư tắm luôn. Thế là cả bọn phá ra cười vì sự ghiền rựu đến hồn nhiên của thằng Thanh, nó không biết là đêm qua 12 anh em chúng tôi chút nữa là nằm dưới bánh xe M113 của địch hết rồi.
Thế là lại kể về trận đánh đêm qua, thằng Trung nói là bên Biên phòng nó có vài anh em bị thương nhưng không ai hi sinh cả địch thì chết khoãn mười mấy thằng ah không đông bằng bên chúng tôi.
Bổng chợt tôi nhớ đến Trinh đang còn nằm trên bệnh viện Huyện, tôi định lên thăm Trinh nhưng vì tôi mới vào đơn vị chưa được bao lâu mà đã xin phép nghỉ thì cũng kì, nhưng mà tôi lo lắm nên quyết định kêu tụi nó về xin dùm còn tôi thì đi bộ lên xã Ba Chúc chổ nhà bà con tôi có Cha mẹ tôi đang ở tạm, mượn chiếc honda 67 chạy thẳng lên Thị Trấn Tri Tôn, cũng chẵng xa lắm từ Ba Chúc lên Tri Tôn khoãn chừng 17km thôi, đường thì vắng  và gồ ghề nên tôi cũng chay chậm.
Khoãn 1 tiếng sau mới tới, bước vào bệnh viện tôi liền hỏi chú bảo vệ là mấy người dân bị thương ở Ba Chúc Lạc Quới chuyển lên đây nằm ở đâu vậy, chú chỉ qua bên khoa Ngoại, tôi chạy sang thì gặp Trinh đang ngồi  trên giường nói chuyện với người Dì bà con ở Tri Tôn mấy hôm nay chăm sóc em, câu hỏi đầu tiên em hỏi tôi là Cha Mẹ em mất hết rồi phãi không anh, tôi cứng họng không biết nói sau, thế là tôi đành nói thật là Cha mẹ em chết hết rồi dân làng đã đấp mộ cho mấy chục bà con xóm trên bị thiệt mạng trong vụ đó ở ngay tại xóm trên luôn, xóm trên cũa em bây h chẳng còn ai cả, nhà cũng cháy hết rồi. Em im lặng 1 lúc lâu không nói gì, tôi nghỉ chắc em cũng đã hiểu điều đó, câu hỏi mà em hỏi tôi chắc là muốn khẳng định lại có đúng hay không mà thôi. Tôi kêu em khi nào khỏe thì về nhà anh ở luôn đi. Cha Mẹ anh đang mong em lắm, tôi ngồi tâm sự với em đến khoãn 10h đêm khi cô y tá kêu tôi về không được nói chuyện nữa để cho bệnh nhân ngũ thì tôi mới xách xe về.
Về đến nhà trả xe cho người bà con và ngồi nói chuyện với Cha mẹ 1 lúc thì tôi cũng lội bộ về đơn vị, bầu trời đêm hôm nay Sao rất sáng và yên bình, không 1 tiếng súng nào hết, tôi về đến Trạm Du kích thì thấy tụi nó đang ngồi nhậu um sùm, lại nhâu nữa, nhưng hôm nay tụi nó không trãi chiếu ngồi chổ hôm qua nữa mà trãi chiếu ngay vách tường ngoài sau Trạm, tôi hỏi sao chui vào đây chi cho muổi chích, tụi nó nói là mầy muốn chết giống 2 thằng kia nữa hả, tôi nhìn xung quanh mâm nhậu thì thấy có cái vòng thằng nào mới vẽ, tụi nó nói là vẽ vòng kim bát quái để cho pháo không bắng trúng giống hôm qua nữa, cái chuyện mê tín đó thì tôi không còn lạ gì bọn này.
Hôm nay nhậu với Ếch nướng muối ớt, món đó rất ngon nên tụi nó ngồi tới gần 1h khuya mới đi ngũ, tôi nghe nói là lúc nãy thằng Thanh do ghiền rựu quá cũng ôm cái tay băng bột chạy về nhậu ké được mấy ly cái tay băng bột cũa nó nhức quá rồi nên nó chạy về trạm xá lại, đúng là cái thằng ghiền rựu hơn sợ chết.
Sáng hôm sau cũng như  mỗi buổi sáng hàng ngày, chúng tôi sau khi làm vệ sinh các nhân xong lại quây quần bên tách cafe nóng và nhâm nhi thuốc lá với nhau trên cái sàn xi măng trước Trạm Du Kích thì thấy thằng Thanh lót tót đi về,
Nó nói là ở trên Trạm xá buồn quá, mới hôm qua trốn đi nhậu về bị mấy cô y tá phát hiện chửi quá trời nó ghét sáng ôm mấy bộ đồ bỏ về luôn, tôi hỏi cái tay của nó đở chưa mà về nó nói bình thường không có gì đâu, ở đây với anh em cho vui khi nào thay băng thì lội bộ qua bên Trạm y Tế thay cũng được,
Buổi trưa hôm đó, đến lược tôi gác ngoài chốt, thằng Thanh do còn bị thương nên không phải gác nhưng nó ở trong Trạm cũng buồn nên đi ra ngoài chốt chơi với chúng tôi, 2 thằng nằm trên 1 cái võng nhìn mây gió và nhìn xa xa về phía bên kia biên giới xem bon địch đang làm gì, cả 4 thằng đang lim dim theo làn khói thuốc thì thấy thấp thoáng xa xa có 1 nhóm người bên kia biên giới tiến về phía chúng tôi, khoãn cách ngày càng gần, lạ nhĩ pót có bao h đánh ban ngày mà sao hôm nay chúng kéo qua công khai trước mặt chúng tôi thế,
Cả 3 thằng bắt đầu lên đạn từ từ, còn thằng Thanh không có súng nên bắt nó chạy về báo cáo tình hình, 5 phút sau đã thấy chúng nó tràn ra đầy chốt, có thằng mới tắm xong chưa kịp mặc áo chỉ mặc được mỗi cái quần xà lõn cũng xách súng chạy ra. Khi đoàn người tiến gần chúng tôi nhìn rõ thì thấy có cả mấy con Bò đi theo họ nữa, có thằng nói đùa là pót đánh ta mấy ngày nay không được nên đem Bò qua cống nạp đấy mà.
Khi họ tiến đến gần sát chốt nhưng chắc họ chưa phát hiện ra chúng tôi nên vẩn cứ đi, chúng tôi phát hiện thấy có mấy thanh niên đi theo họ tay có cầm súng nữa. Anh Huy bắng chỉ thiên 3 phát súng, bọn họ dừng lại vẻ mặt ngơ ngát sợ sêt, bọn tôi hỏi to ra, "Tâu Na". Có ông già biết tiếng Việt đi từ từ vào chốt nói là Ăng Ka giết dân làng tôi, bọn tôi không muốn chết hết nên kéo nhau chạy sang Việt Nam nhờ bà con Việt Nam cứu dùm. Anh Huy hỏi, thế còn mấy thằng cầm súng AK kia là ai, ông già nói bọn nó là con cháu của làng chúng tôi, bọn nó đào ngũ chạy theo chúng tôi, trên đường đi sợ bị lính Ăng-Ka giết nên phãi cầm súng theo để tự vệ.
Anh Huy kêu tôi với 2 thằng nữa ra thu súng của bọn kia rồi dắt ông già đi vào Trạm. Tôi ra thu súng cũa bọn chúng mà rung gần chết, nhìn thằng nào thằng nấy to khỏe như con trâu, tay lăm lăm Ak ai mà không sợ, lở nó làm phản bắng mình rồi sao. Chợt có thằng kêu tên tôi, tôi quay lại nhìn nó, nhìn thằng này cũng quen quen nhưng lâu quá rồi tôi không nhớ thế là tôi chỉ khẽ cười với nó rồi tiếp tục thu súng, thu súng bọn nó hết được 8 cây súng, rồi dắt bọn họ vào Trạm Du Kích hết, tôi đếm được khoãn 35 người tính luôn trẻ em.
Anh Huy kêu thằng nào chạy lên Ủy Ban xã báo cáo rồi nữa tiếng sau có 1 đội dân địch vận xuống nói chuyện với mấy người dân Campuchia đó. Rồi tôi thấy anh 3 tôi cũng xuống làm việc với họ nữa, đi chung với anh có mấy ông người dân tộc Khmer Krôm chắc làm cán bộ ở trên Huyện xuống làm việc với mấy người Khmer Campuchia. Rồi anh Ba kêu chúng tôi chặt tre dựng lều cho bọn họ ở, dựng khoãn 8 cái lều bằng cao su, cột chống bằng tre cho họ ở tạm ngay sau trạm Du kích luôn, vì tâm lý dân mình còn đang rất căm thù người Campuchia, nếu dắt họ vào sâu trong nội địa sống gần dân mình thì sẽ nguy hiểm cho họ, nên tốt nhất là cho họ ở tạm đây, có gì còn có Du Kích Xã bảo vệ cho họ.
Chiều tối có xe tải chở quần áo may sẵn và gạo xuống cho họ, có cả mấy quyển sách chừng 10 trang viết bằng tiếng Khmer nói về sự tàn bạo của Pốt cho họ đọc nữa, chúng tôi cũng lấy mỗi thằng 1 cuốn xem nhưng chỉ xem hình thôi chứ có biết đọc chử Khmer đâu, nhìn hình để biết thằng Ăng-ka mặt mủi nó ra  sao mà thôi,
Thế là cái xóm Du kích xã từ bữa nay trở đi tăng lên được 35 thành viên đến từ Vương Quốc Campuchia và 3 thành viên đến từ đội dân địch vận ở trên huyện xuống, không khí từ đó trở đi ngày nào cũng náo nhiệt hết, bởi vì 3 lý do rất đơn giãn, trong số dân Campuchia đó có mấy em gái rất xinh, nên thu hút được bọn nó ngày nào cũng chạy qua đó tán gái hết, mấy ông Campuchia đó thì nhậu cũng thuộc dạng chuyên nghiệp nên bọn tôi có thêm được rất đông bạn nhậu. Cái thư 3, quan trọng nhất là do bọn tôi ở gần để bảo vệ nhóm dân Campuchia trên nên có đồ ăn hoài, ở trên Huyện cấp đồ xuống cho dân Campuchia xài họ đều xách qua 1 ít chia cho chúng tôi.
Mấy hôm sau cũng vậy ở tuyến biên giới của chúng tôi không có tiếng súng, nghe đồn là bọn chúng không đánh An Giang nữa mà chuyển sang đáng mạnh bên Đồng Tháp và Kiên Giang. Dân Campuchia và quân lính đào ngũ bên Khmer Đỏ chạy sang rất đông, nên cái xóm dân tị nạn đó cũng tăng dân số lên đáng kể, gần 200 người, và ở trên Huyện cũng cử xuống thêm rất nhiều cán bộ công tác bên nhiều mặt để giúp đỡ nhân dân bạn.
Chúng tôi được sự giúp đỡ của các anh trên Huyện đội và các cán bộ trên Tỉnh đội xuống cũng đã giúp nhân dân bạn xây dựng lực lượng du kích cho họ, nhưng không phát súng cho họ mà chỉ huấn luyện để họ tự quản lý trật tự trong cái phum mới thành lập sau trạm du kích xã, chúng tôi cũng giám sát họ rất sát.
Ở trên Huyện có cử xuống 1 số giáo viên người Khmer  để dạy cho bà con Campuchia ở đây học tiếng Việt và dạy chữ Khmer cho các em nhỏ Campuchia. Thế là cái trường mới được thành lập, diện tích chỉ khoảng 40 mét vuông, được  xây bằng mấy tấm bạt cao su vá lại với nhau chống bằng mấy thanh tre già. Cái trường đó ban ngày dùng để cho các cán bộ chính trị ở trên huyện xuống giảng giải về chính trị và tình hữu nghị Việt Nam - Campuchia cho bà con Khmer, còn ban đêm thì để dành dạy tiếng Việt cho họ.
Trong số các giáo viên người Khmer ở trên Huyện cử xuống có 1 cô giáo tên là Râm Thia rất xinh xắn dễ thương, mặc dù là người Khmer nhưng do từ nhỏ đã sống ở thị trấn Tri Tôn nên nhìn nước da của em trắng không thua gì người Kinh, đôi mắt của em mang nét hao hao giống con gái Ấn Độ, mũi cao nói chung là đẹp toàn diện. Vì vậy mà em đã làm cho bao nhiêu chàng du kích say mê.
Tôi thì cũng biết chút ít tiếng Khmer nên ban đêm sau ca trực cũng hay qua bên lớp học đó để dạy thêm cho các em học toán cấp 1. Thằng Thanh cũng say mê em Thia nên hay đòi theo tôi qua bên đó chơi. Nó nói là mày dạy học cho các em còn tao thì đứng canh gác, lỡ có giặc tới tao bảo vệ các em nhỏ, tôi cũng chọc lại nó, tôi nói có giặc qua mày bảo vệ các em nhỏ hay là bảo vệ em Thia của mày? Tôi cũng để ý thấy là Thia cũng mến nó lắm vì mỗi lần nó đi bắn cò về đều đem qua tặng em Thia và các chị em giáo viên hết chẳng để lại con nào cho bọn tôi nhậu cả.
Bữa đó có 1 ông Campuchia nói với tôi là tôi có thể dắt ổng đi kiếm mua mấy nhạc cụ của người Khmer để ban đêm bà con đàn hát cho vui vì ngày xưa Pol Pot đốt hết nhạc cụ không cho dân đàn hát gì hết, nếu mua được thì ổng cho tôi 3 cây vàng, lúc đó tôi cũng biết là người Campuchia chạy nạn qua đây mang vàng theo nhiều lắm nên tôi đồng ý dắt ổng đi kiếm mua nhạc cụ, tôi rủ thằng Thanh với thằng Hùng cùng đi có gì còn chở hàng về cho dễ.
Thế là 3 thằng tôi cùng ông già đó đi mượn 2 chiếc xe Honda 67, 4 người chạy lên thị Trấn Tri Tôn, vì ở trên đó đồng bào Khmer Crôm ở rất nhiều nên có thể dễ dàng kiếm mua được bộ nhạc cụ đó, chúng tôi lên đó hỏi thì được người ta chỉ là vào trong Sốc Ô Lâm có người chuyên làm nhạc cụ Khmer, chúng tôi chạy vòng gần hết cái núi Tô thì vào tới Sốc.
Vào trong Sốc tôi giới thiệu với bà con ông này là người dân tị nạn bên Campuchia chạy qua ở dọc biên giới rất đông nhưng không có nhạc cụ nên vào đây kiếm mua nhạc cụ về để bà con ngoài đó đàn hát cho vui, mấy người Khmer ở đây nghe vậy mừng lắm tặng luôn cho 2 bộ nhạc cụ thật đẹp khỏi cần mua luôn, rồi đòi đi theo bọn tôi ra ngoài biên giới để nhận bà con, vì đồng bào Khmer sống lâu đời ở An Giang và đồng bào Khmer bên Tà-Keo Campuchia có bà con dòng họ với nhau rất nhiều, nhưng do mấy năm Pol Pot cầm quyền nên bà con bị mất liên lạc với nhau.
Thế là lúc đi chỉ có 4 người mà lúc về tới gần 20 người đem theo nhạc cụ và mấy chục bao gạo chở bằng xe bò rồi đường muối bột ngọt rất nhiều để giúp đỡ đồng bào tị nạn, đoàn người đi y hệt 1 đoàn cứu trợ nhân đạo vậy, về tới cái phum tị nạn thì có người nhận ra bà con có người không tìm được bà con, nhưng nói chung ai cũng vui vì gặp được đồng bào của mình.
Ông già lúc đó cũng rất vui nên tặng cho chúng tôi 6 cây vàng luôn, 1 thằng 2 cây. Có vàng rồi cũng chẳng biết dùng vào việc gì nên chúng tôi cất đó chờ khi nào hết chiến tranh thì cất nhà riêng cưới vợ, cả 3 thằng đều nhất trí như vậy. 2 thằng nó đem gửi ai thì tôi không biết nhưng tôi thì đem cây vàng về gởi cho Cha Mẹ tôi cất giùm. Trích ra 1 ít để cho em Trinh mua đồ nghề về làm bánh Bò bánh Bông Lan bán vòng vòng quanh xóm.
Hôm sau tôi thấy thằng Thanh nó mua ở đâu 1 đống áo quần con gái rất đẹp đem qua tặng em Thia, chắc là nó lên chợ Huyện bán vàng rồi mua đồ về tặng bạn gái đây, tôi hỏi nó sao mày không mua quà cho tao, nó đem ra cái hộp trong đó đựng mười mấy cái đồng hồ đeo tay xịn, nó tặng mấy anh em trong chốt mỗi thằng 1 cái rồi chiều tôi lại thấy nó chạy lên trên Ba Chúc kêu xe lôi chở về 50 ký thịt bò và gần 30 thùng Bia để tối làm liên hoan cho anh em du kích và các anh em Campuchia qua nhậu 1 trận cho đã.
Đêm hôm đó chúng tôi làm liên hoan tưng bừng đốt lửa sáng đêm, toàn uống bia với ăn thịt bò nướng, xào tái chanh đủ kiểu của thằng Thanh ngon vô cùng, tôi hỏi sao mày xài sang thế chắc bán hết 2 cây vàng rồi chứ gì, nó nói là còn được vài chỉ tao đưa mẹ tao rồi, tôi hỏi thế sau này hết chiến tranh mày lấy gì cưới vợ, nó nói tới đó làm lúa kiếm tiền cưới vợ còn bây giờ có bao nhiêu xài bấy nhiêu đi chiến tranh biết khi nào hết, sống chết giờ nào ai biết được.
Thấy cũng tôi nghiệp nên tôi với thằng Hùng cũng trích vàng ra 1 thằng chia lại cho nó 5 chỉ để dành.
Tấm hình này được chụp vào dịp gần tết năm 1979 sau khi đã kết thúc chiến tranh Biên Giới Tây Nam 4 anh em chúng tôi chụp hình lưu niệm để tiễn thằng Trung về quê. Theo thứ tự từ trái qua: Võ Văn Be, Võ Thế Thanh, Võ Nhựt Hùng, Vũ Sỹ Trung.
Theo lời kể của mấy người lớn ngày xưa thì Đại Tướng Võ Văn Dũng xuất thân nhà Tây Sơn là trưởng tộc 9,10 đời gì đó, Ông là một trong những vị trung thần của nhà Tây Sơn theo vua Quang Trung sau khi đánh dẹp 20 vạn quân Thanh rồi được vua Quang Trung phong chức và kéo theo cả dòng họ lập điền ấp ở vùng Hải Dương ngoài Bắc, đã từng mang chiếu thư của Hoàng Đế Quang Trung sang bên nước Thanh để đòi cầu hôn Công Chúa Đại Thanh và đòi 2 tỉnh Quảng Đông Quảng Tây. Sau này khi nhà Nguyễn lật đổ được nhà Tây Sơn đã bắt tất cả trai tráng của dòng họ Võ ở vùng Hải Dương đầy vào vùng biên ải Thất Sơn khai hoang lập ấp nên đa số dân xã Lạc Quới và các xã giáp ranh biên giới thuộc vùng Thất Sơn hiện nay đều mang họ Võ, còn 1 số trốn ở lại ngoài Hải Dương Hải Phòng thì đổi sang họ Vũ để khỏi bị sự truy bắt của quân nhà Nguyễn Ánh, vì vậy mà dòng họ Võ ở Thất Sơn và họ Vũ ở Hải Dương, Hải Phòng đều chung dòng họ với nhau. Nên khi nghe nói thằng Trung quê ở Hải Phòng và mang họ Vũ nên chúng tôi nhận đại bà con với nhau và chơi thân đến như vậy. Cho đến bây giờ các thế võ cổ truyền tại quê tôi đều mang dáng vẽ của võ Tây Sơn nhưng đã được đổi tên thành võ Cổ Truyền Thất Sơn.
Sau 1 thời gian tạm ngưng đánh phá tuyến biên giới An Giang. Đêm hôm đó đang trong ca trực gác của tôi, lúc này đã là 2h sáng nhìn qua nhìn lại chỉ có 3 thằng ngoài chốt, là tôi thằng Hùng và thằng Minh, tất cả bọn nó đều đang ngủ say trong Trạm Du Kích hoặc đang nhâm nhi ly rượu đế với mấy ông Khmer chạy tị nạn ngoài sau trại tị nạn dã chiến. Vì lúc nãy cũng có tí hơi rượu nên con mắt tôi cũng hơi lim dim, 2 thằng nó thì đã ngủ gục từ lâu, chỉ có tôi là tuy mắt lim dim buồn ngủ nhưng không ngủ được vì tôi mà ngủ nữa thì ai canh gác.
Bỗng đột nhiên tôi suy nghĩ ra 1 trò quậy tụi nó, ý định của tôi lúc đó là nổ 1 loạt súng để cho tụi nó tỉnh dậy hết, có ai hỏi thì nói dối là gặp vật gì cử động tưởng quân địch mò sang nên bắn đại cho tụi nó hết hồn chơi, thế là tôi lên đạn nhưng chẳng biết bắn vào đâu, thế là tôi nhắm đại ra phía cánh đồng biên giới bắn chơi cho vui, vừa bóp cò bắn được 1 loạt khoảng 4,5 viên bỗng nhiên từ đâu cả chục tiếng súng trước mặt rộ lên cách chốt tôi chỉ khoảng 30 mét, gần bờ kênh, chết cha Pốt nó rình mình nãy giờ không ngờ tui bắn chơi để chọc tụi ngủ gục ai ngờ bắn ngay ổ tụi Pốt nó bắn lại, tôi núp xuống công sự, 2 thằng kia cũng chồm dậy chụp súng hỏi chuyện gì vậy tôi nói Pốt tấn công chứ gì kêu thằng Minh chạy về cấp báo, còn tôi với thằng Hùng núp đó canh coi tụi nó có xung phong không, 2 thằng cũng bắn trả được vài viên đạn thì thấy chúng nó la trô trô vang trời, tiếng trô vừa cất lên là 2 thằng tôi cong đít chạy vào trong hết bỏ chốt luôn, chạy được nửa đường thấy tụi nó chạy ra 2 thằng tôi kêu tụi nó chạy ngược lại chiến hào trong Trạm Du kích nhanh, tụi Pốt đang tràn lên, thế là cả lũ quay lại chạy vào hết.
 Chạy vào được tới trong thì nghe ở phía sau mấy người Khmer tị nạn hoảng loạn chạy nhốn nháo phía sau, tôi chạy thẳng ra sau kêu bọn họ bình tỉnh im lặng anh em Du Kích đang chặn tụi Pốt lại rồi, chút xíu nữa là bộ đội chủ lực qua tới liền bà con an tâm, lúc đó có mấy ông Khmer khoảng 7, 8 ông gì đó chạy lại chỗ tôi nói là cho họ chiến đấu tiếp chúng tôi, tôi nhìn họ 1 lúc rồi chẳng nghĩ ngợi gì hết lùa họ vào trạm Du Kích, trong đó còn cả kho súng chưa kịp nộp lên cho Huyện Đội, lấy cho mỗi ông 1 cây và 2 băng đạn rồi lùa mấy ông nội đó ra ngoài chiến hào hết, tôi làm chỉ huy mấy ổng, vừa ra tới chiến hào anh Huy liền chửi tôi, "Mày có điên không mà đưa súng cho bọn nó, lỡ có thằng nào làm phản thì sao", tôi nói tụi nó không dám đâu có thêm người càng tốt rồi tất cả cũng tập trung vào trận chiến.
Bọn Pốt chiếm được chốt tiền tiêu rồi nhưng chưa thấy thằng nào xung phong vào đây hết mà chúng chỉ bắn vào, khoảng 10 phút sau bỗng nhiên bọn chúng bắn mạnh vào rồi từ phía trước mặt và xéo về phía trái bọn chúng ùa vào đông lắm, khoảng trên 50 thằng vừa chạy vào vừa bắn chí chóe, bọn tôi khỏi ai nhắc ai cũng đáp trả bọn chúng pằng ... pằng, chéo ... chéo.
Mấy ông Du Kích Campuchia tôi mới thu nạp khoảng 20 phút trước cũng bắn rất hăng, tôi thấy có ông đứng thẳng người lên ngắm bắn luôn chứ không ngồi dưới công sự nữa, bắn rất chuyên nghiệp và thành thạo, rồi chắc chắn trong số này có mấy ông lúc trước đi lính cho Pốt chứ gì nữa, bắn được 1 lúc thì thấy tụi nó không vào nữa vì chắc bọn nó thấy ta chống trả mạnh quá.
Khi quân địch có dấu hiệu bỏ chạy lại thì anh Huy nhắc anh em là khi nào anh hô xung phong là tất cả ùa lên bắn mạnh vào đẩy chúng ra khỏi chốt tiền tiêu luôn.
Khi anh Huy vừa la xung phong, bọn tôi nhào lên hết nhưng mấy ông Campuchia chưa thấy nhào lên, chắc họ bị bất ngờ, khoảng vài giây sau thì họ cũng nhào lên vừa chạy vừa la trô ... trô. Bọn Pốt ngoài chốt nghe quân ta xung phong lên thì cũng bỏ chốt chạy được 1 đoạn lại nghe mấy ông nội này la trô ... trô tưởng có viện binh đến tiếp viện đánh bọc sườn quân ta, thế là bọn chúng không chạy nữa mà nằm xuống bắn lại chúng tôi, báo hại chúng tôi không lên được mà phải chui vào góc dừa núp hết, thiệt là mệt mấy ông nội Campuchia này, đang hù tụi nó bỏ chạy gần chiếm lại được chốt tiền tiêu rồi bị mấy ổng la trô ... trô cái tụi kia như được lấy lại tinh thần không chạy nữa.
Lúc này có ông Campuchia kia hỏi tôi sao mấy ông không lên tiếp tụi nó đang chạy mà, tôi nói không thấy nó nghỉ chạy nằm bắn lại rồi à mấy ông có giỏi thì lên trươc đi tui theo sau, cứ tưởng là ông im lặng nghe theo tôi ai ngờ ông cầm súng vừa bắn vừa chạy lên trước rồi mấy ông Campuchia kia cũng chạy lên theo, chúng tôi thấy vậy cũng chạy theo luôn, la xung phong van trời, tụi Pốt mới chịu chạy tiếp, rượt tới chốt rồi anh em phóng xuống chốt nằm bắn theo không rượt nữa.
Lúc này tôi mới lấy lại bình tĩnh hỏi mấy ông Campuchia đó, bộ lúc trước mấy ông có đi lính Khmer Đỏ hay sao mà bắn súng hay thế, mấy ổng gật đầu lia lịa, rồi nói là tại bòng không biết chứ tụi lính Khmer Đỏ mấy tui hiểu hết vì lúc trước chúng tôi cũng từng đi lính Khmer Đỏ mà, tụi nó chỉ được cương 1 chút thôi nếu mình mềm là tụi nó cương tiếp còn mình cương lại với nó là nó chạy hết.
Tôi gật đầu thán phúc mấy ông này, đúng là cựu binh Khmer đỏ có khác, chẳng những am hiểu được bản tính của tụi Pốt mà còn chiến đấu rất gan không biết sợ chết là gì. Tính về phần máu lửa thì tụi Du Kích bọn tôi còn thua mấy ông đó xa.
Sau trận đánh đó thì chúng tôi biết được trong số những người dân tị nạn đó có 1 số là lính Khmer đỏ đào ngũ bỏ trốn cùng gia đình, nên chúng tôi báo cáo với Ủy Ban Xã. Hôm sau khoãn trưa có 2 chiếc ôtô chở 1 đoàn cán bộ xuống làm việc trong đoàn đó có 3, 4 người Campuchia cũng ngoài 30 rồi, sau khi trao đổi với chúng tôi trong Ban chỉ huy xã đội, họ liền đi vào thẳng cái xóm tị nạn đó rồi tập trung bà con lại, tôi không biết họ nói gì vì đang gác ngoài chốt nhưng nghe anh em kể lại là họ tuyên truyền chính sách gì đó rồi kêu gọi anh em nào tình nguyện vào quân đội cách mạng giải phóng Campuchia gì đó thì tập trung theo họ đi về Huyện, rồi khoãn 2 tiếng sau có 1 chiếc xe đò chạy xuống rướt đi đâu cũng khoãn trên 30 thanh niên Campuchia, trong đó đa số là 16, 17 tuổi, chỉ có khoãn 3, 4 người là trông già hơn tôi mà thôi, lúc đầu chúng tôi nghi là họ bắt mấy người đó vì nghi là quân Khmer đỏ trà trộn vào, nhưng 1 tuần sau thì có 1 chiếc xe tải quân sự chở họ về, nhìn mặt ai cũng sáng lạng đẹp trai hết, không có chút nào gọi là bị giam giữ cã, tui hỏi 1 ông mà tui quen, bây h ổng tên gì tui cũng quên rồi, ổng nói là 1 tuần nay mấy ổng ở trên tỉnh đội, người ta điều tra lý lịch ai từng phục vụ trong quân đội Khmer đỏ ở bộ phận nào, làm đến cấp gì rồi học tập nghe cán bộ Việt Nam và cán Bộ Campuchia giải thích về chế độ diệt chủng Khmer đỏ, bây h mấy ổng về đây lại 1 ngày để chia tay bà con ngày mai lên đường đi Miền Đông Sài Gòn gì đó để gia nhập quân đội Cách Mạng Campuchia.
Tui hỏi sao mấy ông đang đi lính Khmer đỏ mà trốn qua đây vậy, mấy ổng nói ĂngKa ác lắm, chúng tôi đi hành quân, thấy ông già kia nằm gần chết đói, thằng bạn tôi cho ổng cục cơm để ăn, vô tình có thằng Mật Vụ cũa ĂngKa nhìn thấy, nó về mét ĂngKa, hôm sau có người cũa Mật Vụ xuống Tỉnh Đội bắt thằng bạn tôi đi, anh ruột tôi là chỉ Huy đơn vị, anh ấy cản lại, chúng nó bỏ về, hôm sau chúng xuống đông hơn, bắt cả Anh ấy và mấy người khác đi nữa, rồi đưa mấy thằng khác ở đâu lại lên làm chỉ Huy, tôi nghe mấy người trong đơn vị nói là Anh tôi và mấy đồng đội cũa tôi bị bắt đi và bị ĂngKa giết rồi, tụi nó rủ tôi nổi dậy giết bọn này rồi đào ngũ chạy sang Việt Nam, rồi đêm đó chúng tôi giết bọn Chỉ huy mới cướp súng chạy theo dân sang đây, trên đường đi bị bọn chúng truy sát, anh em chúng tôi hi sinh khoãn chục người rồi mới tới được đây.

Thế là đêm đó chúng tôi lại tổ chức 1 buổi tiệc Liên Hoan tiển anh em Campuchia lên đường gia nhập quân đội cách mạng Campuchia chuẩn bị về giải phóng đất nước, đêm liên hoan đó khác với mọi khi vì đầy đủ cả già trẻ lớn bé, đàn bà con gái, ông già bà già, ai nấy đều rất vui tươi phấn khởi, mấy anh em Campuchia đó hẹn bà con vài năm nữa sẽ gặp lại nhau khi đất nước được giải phóng, rồi màn đêm cũng xuống, khoãn 4h sáng anh em lên Xe đi mất, chúng tôi ở đây thì hi vọng 1 ngày nào đó, họ giải phóng được đất nước cũa mình sẽ quay về đây thăm lại anh em chúng tôi, thăm lại cái nơi đầu tiên cưu mang họ, thăm lại các đồng đội đã từng sát cánh chiến đấu với họ 1 lần đầu tiên cũng là 1 lần cuối cùng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét