Hồi ức của một số cựu chiến binh biên giới phía Bắc trong chiến dịch
MB84
Bắt đầu rạng sáng 23/7/1984
Cựu chiến binh 1 (anh Sơn):
Đêm nay của 30 năm trước, tôi và
những người đồng đội đã làm một nhiệm vụ,mà sau này tôi mới biết: Đó là, tạo
cửa mở phục vụ cho chiến dịch MB84. Xin giới thiệu lại bài viết này, nhân kỉ
niệm 30 năm chiến dịch MB84.
Đây là câu chuyện, mà 29 năm
trước vào đúng đêm nay và rạng sáng mai,nhiệm vụ mà tôi cùng những đồng đội của
mình: những người lính công binh và những người linh đặc công đã thực hiện.
Nhiệm vụ của chúng tôi ,sau nửa đêm về rạng sáng đã hoàn thành. Còn những người
lính đặc công, kể như thế -với họ-mới
chỉ là sự bắt đầu của cuộc chiến đấu. Không biết buổi sáng hôm đó, trên ngọn đồi
mà chúng tôi kể sau đây, họ có những ai không thể trở về. Và trong nghĩa trang
Vị Xuyên ngày tôi đến, có những ngôi mộ chỉ đề: Đặc công, không tên. không
tuổi, không biết có ai trong số họ, đã cùng đi với chúng tôi trong đêm mở cửa
ấy...
Chiều tối ăn cơm song, 5 người
kia dẫn chúng tôi đi, sau khi đã bỏ lại những gì không cần thiết ở hang đá chỉ
mang có vũ khí và dụng cụ vô cùng đơn giản là cái thuấn dò mìn. Lên lưng chừng
đồi, một trong 5 người kia phổ biến nhiệm vụ, mật khẩu để liên lạc và lúc đó
chúng tôi cũng mới biết là đi rà gỡ mìn, mở đường vào chốt địch. Còn những gì
nữa, cả bọn tôi đều không biết (Họ giữ kín, vì sợ bọn tôi rơi vào tay địch khai
ra sẽ bị lộ. Sau này chúng tôi mới biết điều đó). Số người kết hợp với chúng
tôi là đặc công, có nhiệm vụ dẫn hướng và đánh dấu đường đã khắc phục song vật
cản, để tiếp cận trận địa địch.
Phải nói rằng, không biết những
đồng đội công binh của tôi thì thế nào còn tôi lúc đó thì sợ lắm, việc rà, gỡ
mìn tôi mới chỉ được học. Chứ chưa bao giờ được làm thật cả, mà lại ngay trước
mũi súng của kẻ thù thì thật khủng khiếp. Nghĩ vậy nhưng chân vẫn phải bước, vì
không thể nằm lại đây được. Bởi cảnh hoang vắng, hoăc ma quỉ ở chốn này còn đáng sợ hơn rất nhiều
...
Đêm mù mịt sương gió, bọn tôi
bước bập bõm trong con đường rậm rạp, đá đất gập ghềnh. Còn các bác lính đặc
công bước xăm xăm, như thể họ nhìn xuyên màn đêm vậy. Tôi phải liên tục nắm lấy
vạt áo người đi trước, nếu lạc trong lúc này hẳn không tìm nổi nhau, vì gần
địch sao có thể gọi hay soi xét gì được.
Những người đi trước là lính đặc
công đã dừng lại và ra hiệu cho chúng tôi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng từ khắp
nơi, đôi khi ngay trên đầu chúng tôi bọn lính gác chốt lại bắn pằng pặc hàng
tràng dài. Rồi đạn pháo bắn về phía sau xa xa, hỏa châu lơ lửng trên đầu mờ mờ
ảo ảo đáng sợ. Bất giác tôi nhớ lời trung đội trưởng lúc giảng bài có nói: Khi
rà gỡ mìn, tạo cửa mở đầu cầu cho bộ binh hành tiến, xâm nhập trận địa địch. Chỉ
cần sót lại một quả mìn, không những gây thương vong cho bộ đội mà còn là tiếng
nổ báo động cho kẻ thù, ngay lập tức chúng sẽ tập trung hỏa lực và trận đánh sẽ
được báo là: thất bại.
Thế rồi trong tôi cái cảm giác sợ
cũng dần biến mất, mồ hôi toát ra do căng thẳng trong lúc làm việc. Mắt cũng
như tỉnh hơn do phải tiếp xúc nhiều trong đêm tối, một quả mìn giẫm nổ đã được
moi lên làm tôi thở phào nhẹ nhõm khi đã vô hiệu hóa được sự nguy hiểm của nó. Cánh
đặc công trườn lên ở 2 bên, chẳng biết họ đánh dấu đường kiểu gì, chỉ thấy
tiếng thở của họ bên cạnh chúng tôi. Ở đây là bãi mìn hỗn hợp giữa mìn vướng nổ
và giẫm nổ, giáp chiến hào còn có thể có mìn định hướng nữa.
Sau hơn 3 giờ đồng hồ lăn lộn
trên triền dốc, chúng tôi cũng đã chạm vào bờ hào của điểm chốt khi thấy lớp
đất tơi, rời đào hất lên từ giao thông hào. Riêng tôi, gỡ được 4 quả trong đó
có một quả mìn vướng nổ, khi tiếp cận bờ hào chúng tôi được cánh đặc công ra
hiệu nằm im. Còn họ mò vào phía trong làm gì thì không biết, ngước mắt ngược
đồi chỉ thấy bóng họ khuất dạng vào màn đêm. Chúng tôi thì gắng nằm sát vào
nhau súng hướng về phía trước chờ đợi họ, lúc này tôi mới thấy cảm giác bên
hông nhẹ nhẹ thì ra 2 quả lựu đạn cầu cùng cái túi đựng đã rơi đâu mất tích. Sau
tôi mới nhớ ra rằng có lần tôi phát hiện cái khuy cài sắp đứt mà mình chưa sửa
lại được.
Lát sau, các bác đặc công chẳng
biết từ đâu về lại giất chân chúng tôi từ phía sau làm tôi giật thót tim chẳng
nói ra được mật khẩu nữa. Tất cả tụt xuống chân đồi, đi theo một cái khe cạn. Lúc
này tôi mới thấy rằng cánh đặc công chỉ có 2 người trở về, sau này mới biết số
còn lại nặm phục trên đó theo dõi mọi biến động của địch. Số người dẫn chúng
tôi xuống, rồi mờ sáng đón bộ binh lên đánh chốt. Quả là lính đặc công rất là
tài tình...
Chúng tôi trở lại cái hang cũ, đúng
lúc này trời đã sáng bỗng tiếng súng các loại nỗ ầm ầm. Đạn pháo rơi ngay cả ở
cửa hang, trong hang còn vài người nhưng đồ đoàn chất cao đầy các góc hang. Đói
quá chúng tôi lấy gạo sấy ra ăn với thịt hộp, sau phát hiện cơm nguội của đội
nào còn đầy nồi, có người bảo chúng tôi cứ lấy mà ăn, không ai giữ cả. Đang ăn,
bỗng thấy bước chân chạy, ngó ra mấy cáng khiêng nhau về hang. Tôi giật mình vì
có ai bảo rằng có 2 người trong cáng vừa khiêng về đã chết.
Tôi vứt bát đang ăn, ngó ra một
người trong đoàn khiêng chân tay mặt mũi đầy máu. Tôi nhìn ái ngại nhưng anh
bảo rằng: máu thương binh còn tớ chưa việc gì, rồi đề nghị chúng tôi cùng đi
giúp chuyển thương về tuyến sau. Lúc đó dù mệt rã rời sau một đêm không ngủ
nhưng chúng tôi vẫn cùng nhau kiêng được 2 cáng, do một đội chuyển từ trên chốt
nào đó xuống. Lần lên sau cùng thì không thể lên được nữa vì pháo bắn chặn
đường như mưa, quay lại hang đá mất gần 2 tiếng vì vừa đi vừa tránh pháo. Ở đó
chúng tôi giúp những thầy thuốc, băng buộc cho thương binh. Tối có lệnh, chúng
tôi quay về hậu cứ...
Cựu chiến binh 2 (anh Thái):
“ ….Bác nguyenquangtr:
...Đêm 11/7/84,c25 chúng tôi đã
đón các bác e 141 ở gần ngã 3 Nà cáy,đưa vào Thanh thủy.Cái c mà bọn tôi dẫn
đường toàn là lính mới xong huấn luyện tân binh,cán bộ chỉ có c phó chính trị
và 3 btr mới ra trường.Trên đường hành quân vào chiếm lĩnh trận địa bị lộ,địch
bắn tơi bời vào đội hình,ngay lúc đó đã phải để lại số anh em thương vong ngay
tại trận,hành quân tiếp.đến chỗ ém quân,thấy quân số chỉ còn 2/3,lính c25 hỏi
bây giờ các anh định thế nào,có quay ra không.Cán bộ bên anh đã hội ý và quyết
tâm đánh,số anh em thương vong lúc trước sẽ tính vào trận chiến đấu sắp đến.Vì
đã sắp đến giờ nổ súng nên sẽ không quay ra hoăc báo cáo xin không đánh nữa sẽ
ảnh hưởng tới toàn cục.Vậy là các bác đã vào trận với một quyết tâm lớn như thế
đấy.Và những người lính trẻ các bác ngày ấy đã lao vào trận đánh không một chút
đớn hèn,dao động.Dù chỉ có một ngày,nhưng đã có rất nhiều những người lính đã
anh dũng hy sinh.Tấm gương anh dũng ngoan cường của các bác e 141 đã làm cho
chúng tôi kính phục ngay từ những ngày tháng ấy,bác nguyenquangtri ạ..."
"...Tốí ngày 11/7/84 đó,em
đang là A tr,phụ trách 1 B đi làm nhiệm vụ ở hướng khác.Theo phân công,chúng em
vào hang nàng Lò,theo công binh c17 bò lên phía 685 ,phục vụ họ gỡ mìn của ta
đã chôn từ trước,vận chuyển vào chỗ cất giữ theo yêu cầu của họ,ghi nhớ tuyến
đường mới mở lại,ém quân ở phía trên đó đợi nhiêm vụ.Chúng em được dặn có thể
phải ở tới hôm sau.Nhưng ngay tối hôm ấy,khi đang bò ngươc lên cái sườn đồi dốc
toàn cỏ tranh phía sau hang thì chúng em đã phải đưa thương binh từ trên đó
xuống.Về đến Nà Cáy,chúng em lại phải đi tiếp 2 chuyến nữa vào hang Dơi,lúc vào
thì mang B40,B41,lúc ra thì cáng thương binh,(tử sỹ thì để lại vận chuyển
sau).Đến quá nửa đêm,khi về tới Nà Cáy thì được lệnh nghỉ.Sau đó các cán bộ a,b
báo cáo tình hình với BCH C.Chính là tại đây, em đã được biết về câu chuyện của
nhóm đi với 141 khi 1 bác A tr quê Hà
đông kể lại.Bác tên là Cường "Cà",hiện vẫn sống ở Hà đông.Hôm
trước,khi định viết mấy dòng với bácem cũng đã ngồi uống cafe tới 12g đêm với
bác ấy để kiểm tra lại.Thời gian qua đã lâu,lại tự nhiên bị hỏi,thế mà bác ấy
vẫn nhớ chuyện hôm ấy lắm.Chuyện bác ấy kể thì cũng dài,nhưng ấn tượng để lại
trong ký ức bác ấy vẫn là lính của cái C bộ binh thuộc e 141 hôm ấy rất dũng
cảm,"chỉ thương chúng nó bị thương vong nhiều quá...". Em hứa với bác
sẽ hỏi lại một số anh em khác có tham dự để viết bài kể lại cho chi tiết.Chỉ
xin khẳng định lại với bác và anh em là ngay từ cái đêm 11/7 đó,các bác chỉ huy
C và anh em c25 e 14 đã thực sự khâm phục các bác e 141…”
“Thực ra, để chuẩn bị cho chiến
dịch MB84, công binh c17 e 14 đã tiến hành gỡ mìn rồi,thế nhưng kết quả tháo gỡ
lại không khớp với số lượng mìn đã chôn ngày trước thể hiện trong sơ đồ (có thể
có nhiều nguyên nhân:Lính chôn láo,lính gỡ láo,pháo địch bắn hoặc thời tiết làm
xáo trộn địa hình...)Như vậy,để đảm bảo không còn mìn sót lại,cấp trên lại phải
cử đơn vị bác shan đi rà phá lại.Còn mấy chú lính c25 bọn em phải đi theo là để
làm nhiệm vụ:giúp các bác dọn mìn mở đường,ghi nhớ tuyến đường để ngày hôm sau
vận động khi vào trận,ghi nhớ chỗ để mìn để sau này chuyển cho công binh chôn
lại hoặc chuyển đi chỗ khác,sau khi hoàn thành thì ở lại trên đó để hôm sau
phục vụ chiến đấu...và đương nhiên,để hầu hạ bác shan và các bác khác nếu trong
lúc tác nghiệp có thương vong vì trước đó đã có thương vong do đạn,pháo địch
lúc gỡ mìn rồi .(Nói thật với các bác,lính c25 bọn em ngay đêm hôm đó đã nghĩ
rằng hay việc bắt lũ chúng em đi qua đó chính là để kiểm tra lại chất lượng sản
phẩm của các bác công binh...)
".... Sáng ngày 12/7/1984,vào lúc 7g30,trong cơn
bão của tiếng nổ pháo ,cối,thai60 nhận lệnh chỉ huy B của mình lên ngay Hang
NÀNG LÒ làm nhiệm vụ.Thú thật với các bác,sau cả một đêm liên tục phải đi lại
như con thoi giữa Nà cáy,Thanh thủy,685,đồi cô X...dưới làn đạn pháo địch,lúc
lên là tải vũ khí,lúc xuống là cáng thương binh,chứng kiến bao nhiêu tử sĩ còn
nằm ở các hang núi,góc hầm tiền tiêu trên khắp trận địa...những người lính
chúng tôi cũng có đôi chút ngại ngần.Nhất là lúc này tất cả các tuyến hành quân
đều nằm trong cơn bão lửa đó.
Ngay ở khu vực Nà cáy, đạn pháo, cối
của địch cũng đang dội xuống liên tục.
Thế nhưng, sự ngại ngần ấy cũng
chỉ thoáng qua,bởi chúng tôi biết rằng trên những cao điểm tiền duyên kia,các
đồng đội của mình đang ở trong một trận đánh ác liệt,một trận đánh mà tất cả
chúng tôi từ mấy tháng nay đã mong chờ.Và chúng tôi đã rời khỏi những căn hầm,
lao ra đường, xông lên phía trước...
Ở ngay phía dưới hang Phẫu khoảng
50m, sau một loạt H12 của đich,có 3 lính VT đã bị thương.Em đã lệnh cho B mình
tiếp tục chạy lên,cứ để lại thương binh sẽ có người giải quyết.Đến chỗ đường
hào tiếp giáp với đường oto,khi đội hình b em đã nằm trên mặt đường,chợt một
tràng tiếng đề pa dài dằng dặc vẳng đến,sau đó là tiếng rít như của một đàn ong
khổng lồ ào ạt lao về phía chúng em.Tất cả nằm rạp xuống mặt đường đá,ai may
mắn thì lăn được xuống rãnh ven đường...rồi một trận bão lủa và tiếng nổ chói
tai ập vào giữa đội hình.Khi cơn bão ào qua,là một khoảnh khắc lặng ngắt,trong
khói bụi mịt mù,chúng em nhìn thấy rất nhiều đồng đội đang lăn lộn,máu me bê
bết,nhiều thân xác tan nát, nằm la liệt trên mặt đường,sườn đồi...Khoảnh khắc
kinh hoàng ấy cũng chỉ thoáng qua rất nhanh,chúng em lại tiếp tục lao lên phía
trước.Đội hình B em lúc này chỉ còn thấy hơn một chuc người chạy trên
đường,trong đó có 4-5 người bị thương, em quát mấy bác ấy nằm lại bên vách đá
gần chỗ gác bom ,quay lại cứu thương binh, tìm cách tự mang nhau về hang
Phẫu.Số còn lại tiếp tục chạy lên.
Cũng may, đoạn đường lộ thiên từ
chỗ gác bom đến cầu treo địch không bắn thẳng được, chỉ có những loạt cối rời
rạc, nên không có thương vong nữa.
Đến đầu cầu treo, khi chúng em
bắt đầu lao vào ngã ba thì cũng là lúc những quả DKZ đầu tiên của địch lao
đến,đội hình của chúng em lại bị tản ra,anh em lao vào các khe,hốc để tránh
mảnh đạn. Lại một dàn H12 hơn một chục quả dội xuống, tiếng đạn rít gió nghe
rất khủng khiếp,những tràng tiếng nổ lại quất vào màng nhĩ chúng em như có
người nổ mìn ngay bên mình.Tất cả chúng em bị sức ép,xung động của tiếng nổ
quật cho văng vật lăn lộn trên đường...Nhưng may quá,cả loạt DKZ và H12 đều
không trúng ai. Ngay lập tức,chúng em phân tán đội hình tản ra các chỗ nấp.Em
cùng 4 lính nữa lao xuống căn hầm bên đường cạnh xe tăng thứ 2,trước khi chui
xuống em còn nhìn thấy 2 lính b mình đang chạy bên chiếc xe tăng thứ 3 ở phía
trên,chỗ giáp với tuyế hào dẫn vào hang Dơi.Chúng em định khi ngớt một loạt bắn
thì sẽ cùng vọt lên mặt đường,vượt qua mấy chục met ấy để thoát khỏi ngã
ba.Nhưng bắt đầu từ lúc này,chắc do đã
phát hiện ra bọn em và các đợn vị khác đang tìm cách đi qua, địch tập trung bắn
liên tục các loại Dkz, H12, 12,7 ly, cối...xuống toàn bộ khu vực ngã ba. Sau
này mới biết, vào giờ này trên các cao điểm, địch đã bị thất thủ, quân ta đã
chiếm hết các mục tiêu tấn công, để ngăn cản lực lượng tiếp viện của quân
ta,chúng đã dựng lên một bức tương lửa bằng tất cả các loại hỏa lực mà chúng
mới được bổ sung,trên toàn bộ khu vực từ cầu treo, đến cửa các hang bên kia
suối Thanh Thủy, dọc tuyến hào 673 lên 812,và toàn bộ những con đường dẫn lên
khu vực các điểm cao bình độ phía Bắc và Tây Bác Thanh thủy...
Trận bão lửa ây đã giam 5 lính
vận tải cùng 9 lính BB thuộc c10/d 9/e 14 chúng em trong căn hầm ấy,từ khoảng 8
giờ sáng đến 8 giờ tối.
Trong cơn bão lửa và tiếng nổ ấy,
chúng em bị quăng quật tơi bời từ đầu hầm này sang đầu hầm kia,ngập ngụa trong
khói đạn.
Có những lúc tự nhiên hoàn toàn
yên ắng, trong khoảnh khắc ấy em lai nghe văng vẳng tiếng chim hót,tiếng ve kêu
râm ran ở trên ngọn cây gạo ngay cạnh hầm,cứ như không hề có trận bão lửa nào
vậy.
Cơn bão lửa lại tiếp tục, nhìn
thấy cửa hầm lúc sáng bừng lên, lúc tối sập xuống,những cuộn dây thép gai ở đâu
bay đến như cái nút đóng lại, rồi lại bị bật ra bay đi...
Trong khung cảnh ấy, chúng em đã
nghĩ tới cái chết. Có những người túm lại với nhau, có những người ngồi bó gối
trầm ngâm,không còn ai muốn đùa nghịch, chuyện trò gì nữa... Lúc đó, thai60 đã
giở thư mẹ ra đọc lại-lá thư mà 60 em đã cùng các đồng đội đọc trên dốc Cóc
nghè,làng Pinh ...Và thầm gọi tên MẸ để thầm nói những lời cuối cùng...
Trận bão lửa bạo tàn ấy kéo dài
tới tận khi trời tối,khi không còn ánh sáng mặt trời nữa, thì mới giảm dần,để
rồi đến khoảng 9 giờ 30 tối, lại tiếp tục trở lại, nhưng tập trung tại những
khu vực đã được mênh danh là cửa tử của các hướng.
Tranh thủ lúc địch ngớt bắn lợi
dụng trời tối, lính VT chúng em đã rời hầm,chạy vào Hang Dơi, lúc này thì em
cũng đã quên hẳn vai trò chỉ huy của mình rồi, vì cũng còn nhiều nhặn gì nữa
đâu-8 lính VT tất cả.
Khung cảnh trong hang Dơi,hang
nàng LÒ cũng thật là bi tráng,nhưng 60 em xin để phần này cho những đồng đội
khác am hiểu sâu sat hơn kể lại.
Chuyện của em và các đồng đội VT
bên em ngày 12/7/84 đơn giản chỉ có
thế,so với các đồng đội khác trên toàn mặt trân thì quá là bình thường, nhỏ
nhặt. Dù sao, nó cũng là những hồi ức không thể nào quên được, em xin kể với
các bác và anh em,những mong góp thêm đôi nét chấm phá cho bức tranh tái hiện
trận đánh ngày đó.
Gần 30 năm trời đã trôi qua,bao
nhiêu xác thân đồng đội vẫn còn lưu lạc nơi chiến hào,bao nhiêu đồng đội đã
vắng bóng không một lần gặp lại,chẳng biết số phận ra sao...bao nhiêu vết
thương thân xác và tâm hồn tuy đã liền sẹo nhưng vẫn còn âm ỉ day dứt...
ÔI...CHIẾN TRANH "
"...Bây giờ là 8 giờ 5 phút
tối.
Vào giờ này ,ngày này của 29 năm
trước nơi chiến trường Vị xuyên,thai60 cùng những đồng đội lính VT của mình bắt
đầu chui ra khỏi căn hầm nhỏ nằm gần giữa ngã ba Thanh thủy (khoảng giữa đoạn
đường từ cầu treo đến nhà Bưu điện ngày nay). Lợi dụng khoảng lặng giữa hai đợt
bắn và ánh hỏa châu sáng rực trời, chúng em đã vượt qua đươc quãng đường chỉ
khoảng 40-50 m nối từ chỗ căn hầm ấy đến chỗ có tuyến giao thông hào dẫn sang
khu cầu sập trước của hang Dơi.Khi rời đường hào chạy xuống bờ suối, việc đầu
tiên chúng em làm là ào mình xuống suối,vùi mình trong làn nước mát,uống ừng ực
những ngụm nước như mang đậm mùi khét của thuốc đạn nhưng vẫn đẫm đầy dấu hiệu
của sự sống, mặc kệ những quả đạn cối vẫn nổ ầm ĩ,chớp sáng soi rõ những cột
nước bị tung lên.
Vượt qua suối, chạy trên bãi cát
vẫn còn nóng bỏng vương đầy mảnh đạn,lao về phía hang.Hình ảnh đầu tiên khi đến
bên hang mà đến bây giờ thai60 vẫn thấy hiện rõ trong tâm tưởng,là những thân
xác người chất cao thành đống, kéo dài từ mép phải của vách đá hướng về phía
đường lên đồi cô X,đồi cây chuối,233...vào tận trong hang.Ở trong hang là một
khung cảnh hỗn độn của lính tráng nhiều đơn vị ,và la liệt ngổn ngang là thương
binh...Họ nằm ,ngồi vạ vật ở khắp mọi chỗ ,người đã được băng bó, người đang
được cấp cứu,người còn đang quằn mình với những vết thương còn chưa cầm
máu.Những búi băng đỏ sẫm hay đen xì tuột xuống,bung ra để lộ những vết thương
,vết thì be bét máu đỏ,vết thì cháy đen,nứt nẻ vì thuốc súng...Những người lính
khẩn trương, túi bụi trong công việc của mình,chẳng ai còn kịp nhìn tới người
khác. Những tiếng hô hét gắt gỏng,những mệnh lệnh oang oang có lúc như gầm
lên.Những tiếng gọi theo kiểu mật khẩu của lính thông tin khi râm ran lúc thống
thiết.Những tiếng quát gọi,chỉ đường,cãi vã,chửi bới.Một bầu không khí vô cùng
khẩn trương,nóng bỏng,gấp gáp,bức bối.Có một điều vô cùng kỳ lạ : Trong mớ âm
thanh hỗn độn ấy,thai60 không hề nghe thấy một tiếng khóc hay tiếng kêu
than.Chỉ cùng lắm là những tiếng rên rỉ nghẹn ngào của những người lính bị
thương còn tỉnh,chưa ngất xỉu đi.Bên những bàn cấp cứu,sơ cứu dã chiến,câu cửa
miệng của các bác quân y,y tá là...nào em,cố gắng nhé...bị thế này là may lắm
rồi...Vâng...cắt đi những cánh tay,cẳng chân,thậm chí cả hai đùi vẫn là may
mắn;bó lại những bả vai, lồng ngực vỡ toang bầm dập vẫn là may mắn...nhét lại
những búi ruột thâm tím vào khoang bụng vẫn là may mắn...băng bó kín cả cái đầu
vỡ toác cũng vẫn là may mắn...Vâng.Không hề có tiếng khóc hay kêu la dù thuốc
tê,thuốc mê đã cạn kiệt chỉ để dành cho những ca cực kỳ nguy cấp.
Những cáng thương vẫn liên tục
được chuyển về,thương binh được chuyển vào trong hang,tử sĩ thì chất đống ở bên
ngoài ,vì trong hang đã chật cứng .Vâng...một cái hang mà ngày thường rộng mênh
mông,có nhiều tầng,nhiều ngóc ngách ...bây giờ đã chật cứng.
Trước cửa hang,bên bờ cát,ngoài
ngã ba,trên đường cái,trên các tuyến hào...vẫn nhằng nhịt ầm ĩ,chói lòa đạn
pháo ,cối của địch.Chúng bắn như để lấy lại hồn vía sau một ngày như bị đày
xuống địa ngục bởi những trận tấn công của quân ta,bắn như để trả thù,gỡ lại
thể diện khi một lực lượng binh lắm đạn nhiều như vậy mà vẫn bị quân ta giáng
cho những đòn choáng váng,bắn như để xóa đi những tổn thất ghê gớm mà những
người lính Việt nam đã trút lên đầu chúng.
Trong cơn bão lửa điên khùng của
kẻ thù ấy,những người lính của f312 ,của
f 313,của f 356,của những đơn vị phối thuộc
khác lại lao vào một chiến dịch mới cũng đầy hiểm nguy và bi tráng :Lên
trận địa để tìm đón thương binh,tử sĩ;cáng chuyển họ về phía sau...
Và...trong chiến dịch ấy,máu của
những người lính lại đổ xuống...
Và...tiếp nối sau đó là những
chiến dich khốc liêt khác...
Và...trên mảnh đất Vị xuyên anh
hùng ấy,vẫn không hề có tiếng khóc than...
Dù nước mắt vẫn vương đầy trên
gương mặt và thấm đẫm trong lòng những người lính biên cương...cho đến tận bây
giờ.
Trong nỗi nghẹn ngào nhớ thương
những người đã ngã xuống cho Tổ quốc được mãi mãi bình yên,những người lính vẫn
hát vang lên những bài ca của tình yêu đồng đội..."
Mặt trận Vị xuyên ...
Sau chiến dịch ngày 12/7/1984 không
thành công vì nhiều nguyên nhân cả khách quan lẫn chủ quan,trong vài ngày đó,cả
mặt trận như bị bao trùm trong một bầu không khí đầy căng thẳng,bức bối...Cái
cảm giác nuối tiếc,ân hận,đau xót,căm thù... vì một trận đánh đáng lẽ là thắng
lớn mà lại thành không thắng bao trùm lên khắp chiến trường.
Nhớ lại cảnh tối ngày 11/7,khi quân ta
nườm nượp tiến vào Thanh thủy,khí thế bừng bừng,mọi nỗi âu lo như tan đi trong
niềm tin,hy vọng vào chiến thắng...
Nhớ lại cảnh mờ sáng ngày 12/7,khi tất
cả các trận địa pháo bên ta đồng loạt khai hỏa,sau đó chuyển làn dần về phía
bên kia các mục tiêu tấn công,nhất là khi ngay cả pháo địch cũng phải phân làn
bắn về hướng đó,dấu hiệu các đơn vị đặc công,bộ binh đã làm chủ trận địa...Trên
khắp chiến trường Vị xuyên,từ các sở chỉ huy tiền phương đến các điểm chốt
phòng ngự;từ những đơn vị chủ công đến những đơn vị phối thuộc;từ các trận địa
hỏa lực tầm xa đến các bộ phận tiền tiêu cố thủ nằm sát ngay bên các cao
điểm,bình độ mà địch đang chiếm giữ...mọi con tim đều rung lên trong nhịp đập
chiến thắng...Dù khắp nơi là bão táp lửa đạn.
...Thế rồi...khi pháo ta bắn ít
dần...khi pháo địch lại chuyển làn và tăng dần cường độ...những người lính đã
hiểu rằng có một sự thật phũ phàng đã đến,đang đến...Khi những cáng thương từ
trên trận địa được chuyển xuống ,khi những người lính chủ công vừa được lệnh
rút về ngày càng nhiều lên...sự thật đó càng được khẳng định.
Pháo ,cối,H12,DKZ,pháo bắn thẳng của
địch ngày càng dày đặc.Dù sự chính xác của chúng không còn nữa,nhưng khi số
lượng của chúng nhiều kinh khủng,cả một dải đất Vị xuyên từ Đông sang tây sông
Lô;Từ km 6 đường quốc lộ số 2 đến các điểm chốt nơi cửa khẩu;Từ các trận địa
pháo bên Phong quang (cách TX Hà giang vài km ) đến Pha hán,sườn cao điểm
1030;Từ các xã Phương độ ,Phương tiến,Làng Pinh,Nà cáy đến Nà toong,Nậm Ngặt;Từ
bờ bãi sông Lô lên tận Cóc nghè,đỉnh 812,673...Tất cả như nằm trong cơn bão lửa
điên cuồng,thù hận.
Cơn bão lửa ấy chỉ giảm dần rồi tập
trung lại ở những tuyến vận tải,các khu vực tranh chấp...khi trời về đêm.
Tin tức về một trận đánh tấn công không
thắng lan tràn khắp nơi...
Khi hoàng hôn buông xuống,dù lửa đạn
quân thù vẫn hoành hành,những người lính f 356,f313,f312 vẫn phải trở lại trận
địa,nơi những đồng đội bị thương vong vẫn còn nằm đó...
Những người lính tả tơi,hốc hác len lỏi
khắp mọi nơi có thể đặt chân đến trên trận địa,bới tìm những đồng đội bị thương
để băng bó,gom góp những xác thân tử sĩ để chuyển về...Trong bầu không khí sặc
mùi máu và thuốc đạn ,dưới ánh hỏa châu lúc sáng rực như ban ngày,lúc lập lòe
ma quái...họ lần mò lật tìm từng thân xác đồng đội nằm rải rác,ngổn ngang khắp
các chiến hào,cửa mở...
Trên các điểm cao mà địch đã tái chiếm
không nghe thấy một tiếng người,chỉ thấy ánh chớp,tiếng nổ của những quả lựu
đạn,những tràng súng bộ binh mà chúng liên tục ném xuống,bắn ra,chìm nghỉm trong
tiếng nổ của pháo,cối đang dựng lên một bức tường lửa ngăn không cho quân ta
tiếp cận...
Đêm 12/7/1984 đã như thế.Cả chục đêm
sau cũng như thế...
Có khác chăng,không khí trên chiến địa
càng những ngày sau càng nặng mùi hơn.Với thời tiết ngày nắng như đổ lửa,đêm
mưa như trút nước,xác tử sĩ đã bắt đầu phân hủy nặng nề...Những dòng nước từ
các sườn đồi đổ xuống,len lách vào từng căn hầm chốt,đầy đọa thể xác và tinh
thần những người lính.
Địch bắn truyền đơn,nội dung :"cho
phép quân đội Việt nam sang lấy xác,khi đi phải theo đoàn không quá 50
người,không đem theo vũ khí,phải mang theo cờ trắng hoặc chữ thập...". Một
sự xúc phạm vô cùng ngạo mạn.Những người lính không chấp nhận điều đó.Và địch
vẫn dội đạn dựng bức tường lửa nơi chiến địa.
Những người lính vẫn lầm lũi tiến vào
nơi tử địa mỗi khi đêm về.
Vì tình đồng đội.
Vì lòng căm thù lũ giặc ngoại xâm.
Vì bản lĩnh can trường,dũng cảm.
Vì lòng tự hào tự tôn dân tộc bị xúc
phạm.
Vì họ biết rằng : Trong trận đánh
ấy,đồng đội của họ đã chiến thắng,khi ở nơi tử địa kia,bên cạnh thân xác nhiều
đồng đội của họ, có rất nhiều xác lính Trung quốc nằm ngổn ngang ,càng về phía
bên địch xác chúng càng nhiều hơn.
Những người lính đăc công,trinh sát
,sau những đêm luồn sang phía địch trở về kể lại :phía bên ấy có rất nhiều tử
sĩ của ta,nhưng xác lính Trung quốc thì nhiều hơn gấp mấy lần.Và có một điều
rất khó hiểu,mặc dù pháo ta không bắn oanh tạc,tại sao đã cả tuần rồi mà xác
lính họ vẫn còn nằm ngổn ngang như vậy.Hay họ muốn che dấu,phi tang đi những
bằng chứng hiển hiện của một sự thất bại to lớn mà phía họ không dễ chấp nhận .
Những xác thân của đồng đội mà những người lính chúng ta không thể đón về
vì không thể tiếp cận ,đồng đội đành để các anh lưu lạc,nhưng dẫu sao các anh
vẫn còn được nằm trong lòng đất mẹ.
Còn những xác chết của những kẻ xâm
lăng kia,tại sao họ phải nằm đó.Vì ai ? Và vì cái gì ?
Trong những đêm dài đi bới tìm đồng
đội,máu những người lính chúng ta vẫn lại phải đổ xuống,nhưng họ vẫn không quản
ngại,yếu lòng...
Bởi họ đã chứng kiến những tổn thất của
quân địch ngay sau trận đánh.
Bởi họ tin tưởng vào kết quả chiến
thắng của những chiến dịch sắp tới,mà trận đánh của ngày qua đã là tiền đề.
Bởi họ biết rằng,nếu không có kháng
cự,phản công ,tất sẽ có ngày phải lùi bước,đầu hàng...
Bởi họ biết rằng,nếu không có tổn thất
của hôm nay,sẽ khó có thể có chiến thắng
của ngày mai...
Bởi họ biết rằng,họ là những người lính
đang chiến đấu hy sinh là để BẢO VỆ TỔ QUỐC trước lũ giặc xâm lăng.
Những ngày cuối tháng 7/1984.Trên mặt
trận Vị xuyên.Sau những tổn thất to lớn của một trận đánh chưa thành,những
người lính của các sư đoàn chủ lực,của các đơn vị phối thuộc...vẫn kiên cường
bám trụ chiến đấu.
Có đơn vị đi thu dọn chiến trường,làm
công tác thu gom thương binh tử sĩ...
Có đơn vị đi xây dựng hầm hào,củng cố
trận địa,rải chông,chôn mìn ...thiết lập tuyến phòng ngự...
Có đơn vị vận tải vận chuyển lương thực
thực phẩm,thuốc men ,vũ khí đạn dược,vật liệu xây dựng,cáng chuyển thương bệnh
binh,tử sĩ...
Có đơn vị thiết lập lại hệ thống thông
tin,truyền tin...
Có đơn vị tiến hành trinh sát,thám
sát,khảo sát...tất cả các mục tiêu để xây dựng trận đồ tác chiến...
Có những người lính như chôn mình trong
các điểm chốt tiền tiêu,căng mình chiến đấu với những đợt tấn công xâm lấn của
kẻ thù...
Có những người lính trần mình dưới làn
pháo đạn quân thù ,căng lên những mạch máu chiến trường để chuyển đi những
luồng sinh khí để mang sức sống đến từng góc chiến hào...
Máu những người lính vẫn tiếp tục đổ
xuống,những cuộc đời trai trẻ vẫn bị hy sinh...
Nhưng trận địa vẫn được giữ vững.Kẻ thù
không thể lấn sâu vào biên cương Hà giang.
Gương mặt những người lính thêm
nhiều phần hốc hác sau bao nhiêu mất mát,gian nan,như sắt lại trong một niềm
căm hận vô bờ bến.
Vẫn là những bữa cơm chưa no,thức
ăn chỉ là nước mắm kem pha loãng.Vẫn có những điểm chốt đến bữa không có cơm
ăn,cả ngày không có nước uống vì tuyến đương tiếp tế duy nhất đã bị địch phát
hiện,bắn chặn.Có những vắt cơm khi mang đến chốt đã khô cứng và vương đầy máu
của người vận chuyển...
Không một mảnh báo,một tiếng đài
,một lá thư từ phía quê hương...Chỉ có tiếng loa tâm lý chiến của địch.
Lại không có đường sữa,thuốc
lá,thuốc lào...
Dù vậy...
Trên trận địa vẫn văng vẳng những
tiếng đàn ghi ta thiếu dây,tiếng đàn bầu tự chế bằng ống bơ và dây điện...đôi
khi có tiếng kèn acmonica thao thiết...
Trong hang nàng Lò,hang Dơi,vẫn
có tiếng hát nghêu ngao của lính cùng tiếng xập xèng của vung nồi đít chậu hòa
theo...
Bắt đầu có lính mới bổ sung về
các đơn vị.Những chú lính còn mũm mĩm
,thơm nức mùi lúa đồng hay mùi gió biển mặn mòi của những miền quê Hải phòng,Đồ
sơn...như mang theo cả không khí của cuộc sống nơi quê hương tới từng góc chiến
địa.
Gương mặt xạm ngắt trầm lắng dãi
dầu của những người lính cũ như bừng sáng lên trong niềm khát khao hy vọng được
đánh thức...
Gương mặt trẻ trung,hồng hào của
những người lính mới xạm đi,sắt lại dần trong thử thách khốc liệt của lửa đạn
gian truân.Có nhiều người trong số họ đã lại ngã xuống trong chiến trận,trên
chiến trường...
Những người lính,cả cũ và mới,lại
hòa lẫn vào nhau,cùng trần thân ra nơi trận địa,cùng bên nhau chiến đấu.Tình
cảm đồng đội lại được ươm trồng,lớn dần qua mỗi lần thử thách gian truân.
Ngày 12/7/1984 đã qua đi,những dư
âm bi tráng và anh hùng của trận đánh ngày hôm ấy vẫn còn vang vọng mãi trong
lòng những người lính.
Cũng từ sau trận đánh khốc liệt ,
bi thảm nhưng kiên cường ấy,kẻ thù xâm lược đã không còn thái độ nghênh ngang
,ngạo ngược khi tiến hành những hoạt động xâm lấn suốt một dải biên cương phía
Bắc.Bởi chúng đã vấp phải một tinh thần chiến đấu ngoan cường,bền bỉ,ý chí dũng
cảm chấp nhận hy sinh cho Tổ quốc của những người LÍNH BIÊN CƯƠNG.
Từ những bài học thành bại của
trận đánh ấy,bao nhiêu kinh nghiệm xương máu đã được rút ra,để trong suốt những
năm tháng kế tiếp,những người lính của chúng ta luôn là những người chiến
thắng, biên cương vẫn được giữ vững,kẻ thù đã phải lùi bước,mảnh đất Hà giang
cũng như toàn tuyến biên giới phía Bắc đã được bình yên.
Trong niềm vui chiến thắng vô
cùng lớn lao,vẫn còn đó những nỗi đau day dứt,khi ở nơi núi rừng biên giới xa
xanh,vẫn quạnh quẽ những xác thân đồng đội vô danh đã tan hòa vào trong đất
núi,vẫn còn đó những linh hồn đồng đội
tuổi hai mươi đã khắc mình trên bao vách đá VỊ XUYÊN.
Để mỗi buổi bình minh lãng đãng
sương mờ,để mỗi buổi hoàng hôn chói chang ráng đỏ ,vẫn chấp chới những linh hồn
chưa được siêu thoát soi mình trên sóng nước sông Lô,nơi địa đầu Tổ quốc.
Để mỗi buổi chiều đến đêm về,bao
nỗi niềm hoài niệm vẫn trăn trở miên man trong trái tim tâm hồn những người
lính giờ tóc đã pha sương,đưa họ về với miền biên ải nơi họ đã từng trao gửi
trọn vẹn những năm tháng của tuổi hai mươi,nơi những linh hồn đồng đội mãi mãi
tuổi hai mươi của họ vẫn còn vất vưởng lưu lạc chưa được một lần về lại với quê
hương.
Máy mươi (nguyên văn: Hai mươi
chín) năm trời đã trôi qua,đủ thời gian cho một thế hệ thanh niên con cái của
những người lính ngày ấy được sinh ra,lớn lên,lập gia đình,sinh con đẻ cái.Họ
đã trưởng thành.
Nhưng họ đã biết được những gì về
cuộc chiến mà cha họ đã đi qua.Họ có thể nhìn thấy những vết thương thân xác
hiện hữu trên cơ thể người cha,nhưng họ có cảm thấy những nỗi đau từ những vết
thương trong trái tim tâm hồn của cha họ không ? Có bao giờ họ đã đau cùng nỗi
đau từ những vết thương không bao giờ liền sẹo đó...?
Và về niềm lớn rộng sâu nặng mênh
mang của tình yêu đồng đội thiêng liêng ẩn trong lòng cha họ,với những người
còn sống và cả những người đã khuất...?
Và về tình cảm của người cha họ với mảnh đất ,con người nơi cha
họ đã từng quên mình để bảo vệ gìn giữ và dù đã gần ba mươi năm chưa một lần
trở lại ,vẫn mãi mãi gắn bó,đau đáu mong mỏi một lần về thăm...?
Và về những mất mát,đau thương
khủng khiếp mà chiến tranh đã và sẽ mang tới...?
Và một điều quan trọng ,lớn lao
nhất,họ đã hiểu biết, đã thấm nhuần được bao nhiêu về TÌNH YÊU TỔ QUỐC,NIỀM TỰ
HÀO DÂN TỘC,Ý CHÍ ĐỘC LẬP TỰ DO,TRUYỀN THỐNG DŨNG CẢM HY SINH TRONG SỰ NGHIỆP
DỰNG NƯỚC VÀ GIỮ NƯỚC của nhân dân và quân đội Việt nam,mà những thế hệ trước
họ,trong đó có cha họ ,đã đóng góp một phần hy sinh,cống hiến.
Những ngày cuối tháng 7/1984,trên
chiến trường Hà giang,bao nhiêu người lính trẻ đã kiên cường bám trụ,chiến đấu
với lũ giặc bành trướng xâm lăng...Để sớm chấm dứt chiến tranh,đất nước được
bình yên.
Những ngày cuối tháng 7/2013, trên
diễn đàn Hà giang...bao nhiêu người lính già vẫn bền bỉ tâm huyết với từng con chữ ...Để đất nước mãi
được bình yên, KHÔNG BAO GIỜ CÒN CÓ CHIẾN TRANH.
Để Tổ quốc, nhân dân, trong đó có
con cháu chúng ta, mãi mãi được sống trong HÒA BÌNH.../
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét