Đôi nét về mâu thuẫn giữa dòng Sunni và Shiite (Nguồn Ban tôn giáo Chính phủ) | ||
Sau
khi nhà tiên tri Mohammad của Hồi giáo qua đời, không bao lâu sau đó và
trong quá trình phát triển, mâu thuẫn giữa những người theo dòng Sunni
và dòng Shiite ở nước này hay nước khác thường xuyên xảy ra và dẫn đến
những vụ xung đột, trong đó có những vụ đánh bom tàn sát lẫn nhau ngày
một tăng lên và phức tạp; gây ra những lo âu, sợ hãi cho tín đồ Hồi giáo
nói riêng và người dân nói chung ở nhiều quốc gia.
Vậy
đâu là nguyên nhân? Có ý kiến cho rằng người Sunni và Shiite có thể bất
đồng vài vấn đề về giáo lý và một vài chi tiết nào đó về lịch sử ra đời
và sự phát triển của Hồi giáo, nhưng những sự khác biệt này là nhỏ bởi
vì họ nhất trí cơ bản về kinh Qu’ran và tôn kính nhà tiên tri Mohammad,
người sáng lập ra đạo Hồi.
Sự
phân ly của Hồi giáo bắt đầu vào năm 632 sau Công nguyên, nghĩa là ngay
sau khi sáng lập ra Hồi giáo và nhà tiên tri Mohammad trước khi qua đời
đã không chỉ định người kế tục. Một vài môn đồ của ông tin rằng vai trò
Caliph (Khalip) hay Phó Vương của Đức Chúa Trời cần được truyền theo
con đường huyết thống của Mohammad, bắt đầu bằng người họ hàng và con rể
của ông – Ali ibn Abi Talib, nhưng đại đa số tín đồ lại ủng hộ người
bạn của nhà tiên tri là Abu Bakr mà theo họ là người có đủ tư cách để
trở thành Caliph và cho rằng người kế vị cần được bầu chọn công bằng.
Ali cuối cùng trở thành Caliph thứ tư trước khi ông bị giết hại vào năm
661 SCN bởi một người theo dị giáo gần Kufa thuộc Iraq.
Việc kế vị một lần nữa lại được đem ra tranh luận và lần này đã dẫn đến
một sự chia rẽ chính thức. Đại đa số tín đồ ủng hộ lời đề nghị của
Mu’awiyah, người thống trị Sirya và con trai của ông Yazid. Những người
ủng hộ Ali, những người cuối cùng được gọi chung là Shi’at Ali đã vận
động để giành sự ủng hộ cho người con trai của ông ta là Hussein. Khi cả
hai bên đụng độ ở mặt trận gần thành phố Karbala
vào ngày 10/10/680 SCN, Hussein đã bị chém đầu. Thay vì bóp chết phong
trào của người Shiite từ trong trứng nước, cái chết của ông đã làm cho
phong trào này mang ý nghĩa “tử vì đạo”. Trong con mắt của người Shiite,
Hussein là một nhân vật nhân đức và chính nghĩa, người đã đứng lên đấu
tranh chống lại một kẻ áp bức hùng mạnh. Lễ tưởng niệm hàng năm ngày
Hussein bị xử trảm được biết đến với cái tên Ashura là lễ thương tâm và
thu hút sự chú ý nhất trong những nghi lễ của người Shiite.
Những
người trung thành với Mu’awiyah và những người kế tục ông với tư cách
Caliph cuối cùng được biết đến là những người Sunni, có nghĩa là những
môn đồ đi theo con đường (Sunnah) của nhà tiên tri. Vì Caliph thường là
người đứng đầu về phương diện chính trị của đế chế Hồi giáo đồng thời là
lãnh tụ tôn giáo của đế chế này, sự bảo trợ của đế chế đã giúp cho Hồi
giáo dòng Sunni trở thành dòng thống trị. Hiện nay, có khoảng 90% người
Hồi giáo trên thế giới theo dòng Sunni. Những người theo dòng Shiite
luôn cảm thấy bị người Sunni chèn ép, họ tiếp tục sùng kính các Imam hay
những con cháu của nhà tiên tri cho đến vị Imam thứ 12 là Mohammad
Al-Mahdi – người đã biến mất vào thế kỷ thứ IX tại nơi đặt đền thờ
Samara ở Iraq. Những người Shiite theo trào lưu chính đều cho rằng
Al-Mahdi đã biến mất một cách thần bí và sẽ xuất hiện vào một ngày nào
đó để mở ra một triều đại của công lý.
Những người Shiite đã nhanh chóng hình thành đa số ở những khu vực mà ở đó, sau này đã trở thành những nhà nước hiện đại như Iraq, Iran, Bahrain,…Cũng có những dân tộc thiểu số quan trọng người Shiite ở những nước Hồi giáo khác, trong đó có Ả-rập Xê-út, Li băng và Pakistan.
Người Shiite đông hơn người Sunni ở những khu vực sản xuất dầu lửa chủ
yếu ở Trung Đông, không chỉ ở Iran, Iraq mà còn ở cả đông Ả-rập Xê-út.
Nhưng trừ Iran, người Sunni có lịch sử bám chặt quyền lực về chính trị, ngay cả ở nơi những người Shiite có lợi thế về dân số. (Ví dụ tại Syria,
người Shiite nắm quyền nhưng dân số hầu hết là người Sunni). Giới cầm
quyền thuộc người Sunni duy trì sự độc quyền về quyền lực của họ bằng
cách không cho người Shiite tham gia quân đội và bộ máy hành chính.
Trong lịch sử Hồi giáo, hầu như giới cầm quyền người Sunni đã đối xử với
người Shiite như đối với tầng lớp dưới, giới hạn họ ở các công việc lao
động chân tay và không chịu chia sẻ các nguồn tài nguyên quốc gia một
cách công bằng.
Những
người thống trị đã dùng những luận điểm tôn giáo để biện minh cho sự áp
bức. Họ nói rằng người Shiite không phải là những người Hồi giáo chân
chính mà là những người theo dị giáo. Cách nhìn nhận này đã trở thành
định kiến nhằm tạo điều kiện thuận lợi về mặt chính trị. Người Sunni đã
so sánh việc sùng kính dòng dõi huyết thống của nhà tiên tri và sự ưa
thích của người Shiite đối với những chân dung của một vài vị Imam với
tội sùng bái thần tượng. Những nghi lễ của người Shiite, nhất là việc tự
đánh mình bằng roi trong lễ Ashura đã bị chế giễu như một nghi lễ ngoại
giáo. Có người nhận xét rằng “Đối với người Shiite, sự thống trị của
người Sunni giống như việc sống dưới chế độ Apacthai”.
Nhưng
những Caliph người Sunni ở Bát đa lại trở nên khoan dung và đôi lúc còn
đóng góp cho sự phát triển của thành phố Najaf và Karbala như những
trung tâm học vấn quan trọng nhất của người Shiite. Các giáo chủ người
Shiite có thể điều hành những trường dòng và thu tiền thuế của tín đồ
chừng nào mà họ vẫn kiềm chế trước sự thách thức ngang nhiên của nhóm
cầm quyền. Lăng mộ của những lãnh tụ Hồi giáo người Shiite ở Najaf,
Karbala, Samarra và Khadamiya được phép trở thành những nơi có sức thu
hút mạnh các cuộc hành hương.
Quan
hệ giữa các dòng trở nên tồi tệ vào thế kỷ XVI. Lúc đó, trung tâm quyền
lực của người Sunni đã chuyển tới Istanbun của Thổ Nhĩ Kỳ. Khi những
người thuộc đế chế Ôt-tô-man thuộc dòng Sunni ở Thổ Nhĩ Kỳ gây ra nhiều
cuộc chiến tranh với những người Safavid thuộc dòng Shiite ở Ba Tư,
những người Ả-rập bị mắc kẹt giữa hai bên nên đôi lúc buộc phải đứng về
một phe nào đó. Những người Ốt-tô-man cuối cùng đã giành quyền kiểm soát
các vùng lãnh thổ Ả-rập và thắt chặt quyền thống trị của người Sunni.
Người Anh nắm quyền tiếp theo ở khu vực Trung Đông đã không làm gì để
thay đổi thế cân bằng này. Trong thỏa thuận sau Đại chiến thế giới thứ
nhất, họ đã chuyển giao các nhà nước mới được thành lập là Iraq và Bahrain mà cả hai nước này đa số dân là người Shiite, cho các quốc vương là người Sunni.
Căng
thẳng giữa hai cộng đồng người Hồi giáo Sunni và Shiite là một trong
những nguyên nhân lớn nhất làm cho Trung Đông không bình yên trong nhiều
thập kỷ qua. Tuy nhiên, nguyên nhân xung đột giữa hai dòng không phải
chỉ là tôn giáo mà một nguyên nhân không kém phần quan trọng là mâu
thuẫn về quyền lực và kinh tế. Sự căng thẳng hiện nay bắt nguồn từ cuộc
Cách mạng Hồi giáo Iran vào năm 1979 và cuộc chiến tranh Iraq năm 2003. Iran là quốc gia duy nhất mà người Shiite nắm quyền lực, cuộc Cách mạng Hồi giáo Iran
đã làm thay đổi bản đồ chính trị Trung Đông. Iran muốn tạo một làn song
cách mạng Hồi giáo của người Shiite sang các quốc gia trong khu vực làm
cho các quốc gia ở khu vực này nghi ngờ lòng trung thành của cộng đồng
Shiite với trật tự chính trị vốn có và lo sợ họ sẽ ủng hộ Iran. Sự lo sợ
tiếp tục gia tăng khi chính quyền do người Shiite chiếm đa số được
thành lập tại Iraq sau cuộc chiến năm 2003. Sự kiện này làm rung động sự
nắm quyền từ lâu đời của các nhà lãnh đạo người Sunni tại Trung Đông.
Bahrain
là một ví dụ điển hình của tình hình trên trong những cuộc biểu tình
tại Trung Đông thời gian qua. Sự phân biệt giữa người Sunni và Shiite là
một thực tế đáng quan tâm tại nước này. Dù người Shiite chiếm 2/3 dân
số nhưng chính quyền lại nằm trong tay người Sunni. Khi các cuộc biểu
tình nổ ra, chính phủ nghi ngờ lòng trung thành của cộng đồng
Shiite. Trong khi đó, một bộ phận khác lại cảm thấy bị xúc phạm trước
tình hình người Sunni và người Shiite chống đối nhau. Nhiều người Shiite
phản ứng về sự bị phân biệt đối xử, không được tuyển vào quân đội hoặc
không có khả năng nắm giữ những vị trí quan trọng trong chính phủ. Nhiều
chính phủ ở Trung Đông cũng đã từng tận dụng những xung đột vì mục đích
chính trị và ủng hộ sự duy trì của chế độ hiện tại. Cựu Tổng thống Ai
cập Hosni Mubarak và Vua Jordan đều đã từng đề cập đến sự lo sợ về “cơn sốt Shiite” từ Iraq và Iran
sẽ lan rộng. Mâu thuẫn giữa hai cộng động người Sunni và Shiite không
dễ giải quyết bởi nhiều nguyên nhân liên quan đến tôn giáo, chính trị,
kinh tế,…và sự can thiệp từ bên ngoài./.
|
Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016
Đôi nét về mâu thuẫn giữa dòng Sunni và Shiite
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét